Chương 21: Rơi

6.1K 297 23
                                    




Hắn nhìn trân trân xuống mảnh thuỷ tinh đang cắm vào bụng mình. Chắc hắn đang rất khó để tin những gì mắt mình đang trông thấy.

Vào cái ngày hắn đập vỡ ly nước đó, tôi đã âm thầm đẩy một mảnh ly vỡ còn nguyên vẹn lớn nhất xuống bên dưới đáy tủ đầu giường. Quả nhiên hắn không hề hay biết.
Nó đã nằm ở đó suốt mấy ngày qua, cho tới hôm nay, nó đã ghim vào bụng hắn.

Hắn hết nhìn xuống rồi lại ngước lên nhìn tôi, bỗng nhiên hắn cười, một nụ cười điên dại pha lẫn nỗi chua chát đến rùng mình.


" Em.. giết tôi.. "


" Ha ha.... "


" Em thật sự... giết tôi. "

Máu bắt đầu túa ra từ vết đâm, thấm ướt chiếc áo sơmi của hắn. Hắn ôm lấy bụng ngã xuống giường, ho ra một bụm máu đỏ loè cả mảng nệm trắng muốt.

Mắt hắn vẫn nhìn lấy tôi không thôi, hắn vươn bàn tay đã nhuốm đầy máu tới chạm vào tay tôi.

" Khục... Không sao đâu em... xong cả rồi.. "

Tôi rụt tay đứng phắt dậy, bàn tay lạnh lẽo của hắn trơ trọi ở đó, rồi hắn nâng tay lên như muốn níu lấy tôi, nhưng cuối cùng lại rơi xuống, hắn một lần nữa cười với tôi, nụ cười như cắt nát tâm can.

" Tôi nói.. sẽ cho em tất cả. Trong đó... bao gồm cả mạng sống này.. "

" Được chết dưới tay em.. tôi vui lắm...
... Cảm ơn em. "


Tôi ngây người ra đó nghe từng lời hắn nói.
Tay tôi vẫn còn run rẩy.

Tôi vừa giết hắn, chính tôi...

Tại sao vậy nhỉ?

Đúng rồi... là vì... tôi muốn rời khỏi đây. Nhưng hắn còn ở đó, chắc chắn sẽ không đời nào để tôi đi, nên... tôi phải giết hắn. Tôi phải.. tôi... phải giết.
Làm như vậy là đúng, chẳng có gì sai cả. Đúng vậy, chẳng có gì sai cả.

Tôi tiến tới lục trong túi quần hắn chìa khoá xe cùng điện thoại rồi cứ thế bước thẳng ra cửa, đột nhiên chuông điện thoại vang lên, tôi khựng lại.
Tôi đã định bụng sẽ bắt máy để báo cho bất kì ai đó đang gọi về vụ bắt cóc này, ngay khi tôi vừa nhấc máy, giọng của một người đàn ông vang lên ở đầu dây bên kia.

[ Alo, cậu Vương đó hả, tôi gọi để hỏi về lịch hẹn cho buổi tái điều trị hôm thứ 5 vừa rồi sao cậu lại không tới? Cậu có việc gì sao, tôi không thấy cậu báo lại nên có phần hơi lo. Mọi chuyện vẫn ổn chứ? ]

Bỗng dưng tôi không thể nói những gì mình định nói.

" Là.. buổi điều trị gì vậy? "

[ Cậu hỏi gì lạ vậy? Là buổi điều trị chứng rối loạn thần kinh của cậu đấy, tôi bác sĩ Đỗ đây mà?... Alo? Cậu còn đó không? Alo?
... Cậu Vương? ]


[...]

Tôi buông thõng chiếc điện thoại trên tay. Điều trị, rối loạn sao? Là vậy sao...

Tôi đứng bên ngoài cửa ngoái đầu nhìn hắn đang nằm đó, thở từng hơi khó nhọc.
Hắn nằm đó, nhìn tôi, bằng chính ánh mắt đã nhìn tôi 10 năm về trước trong con hẻm đó.
Rồi tôi đã làm gì? Không gì cả.
Tôi mang lũ bạn đến sỉ nhục hắn rồi cứ thế mà phủi đít quay đi.
Bây giờ thì sao?
Tôi mang cái chết cho hắn rồi cũng cứ thế mà quay đầu bước đi như một loài máu lạnh vô tình. Như một con thú, vô tri vô giác.

Hắn yêu tôi. Tôi giết hắn...
Hắn cứu mạng tôi... tôi lấy mạng hắn.

Lôi Kình... mày có còn là con người không đây? Mày chửi hắn là cầm thú... Còn mày?
Bây giờ mày còn không bằng cầm thú!

Tôi quay phắt người lao vào bên trong, tôi xốc hắn dậy trên tay, đưa hắn một đường chạy thẳng xuống lầu đá tung cánh cửa rồi đỡ hắn vào ghế sau chiếc xe đậu bên ngoài. Tôi bật map trong điện thoại hắn dò tìm bệnh viện gần đây nhất rồi một đường nổ máy đạp ga lao đi trong đêm.

Chiếc xe lao vút trên con đường ngoại ô thanh vắng. Tôi đập mạnh đầu vào vô-lăng cho cơn đau giúp mình tỉnh ra. Nhưng nó chả có tác dụng gì cả.

" Mẹ kiếp nó, cậu tốt nhất là giữ cái mạng đó lâu một chút đi, Vương Chấn. "



" Ha ha....  Chó má thật. "


" Đến lúc này... không biết tôi hay cậu, ai mới là thằng bị điên đây. "







...

[ĐAM MỸ 18+] THỐNG TRỊ (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ