💞 Chương 39 💞

3.3K 138 6
                                    

Editor: Mứt Chanh

Khi Bùi Hàn Chu đẩy cửa bước vào, Lâm Lạc Tang đang lén lút mở chiếc hộp bé xinh mà cô trợ lý nhỏ vừa mang đến.

Anh thình lình mở cửa khiến cô sửng sốt, cô theo bản năng hoảng sợ, giấu đồ ra phía sau, có một lúc hoảng loạn khi bắt gặp ánh mắt của anh.

Bùi Hàn Chu khẽ cau mày lại: "Em đang làm gì thế?"

"Không...... Không làm gì," cô lại giấu cái hộp ra sau lưng, nuốt nước bọt rồi lùi ra sau, thậm chí còn phối hợp mà nở ra một nụ cười giả dối "Tôi nào có chuyện gì phải gạt anh chứ."

Nếu hành vi của cô bình tĩnh thản nhiên một chút, nói không chừng ngay trước mặt anh làm chuyện xấu anh cũng sẽ chẳng nhận ra, đáng tiếc cô suýt chút nữa đã khắc bốn chữ đang làm chuyện xấu lên trên mặt, câu nói cuối cùng kia càng như là giấu đầu lòi đuôi, Bùi Hàn Chu vốn chỉ thuận miệng hỏi bỗng nhiên nhận ra mức độ nghiêm trọng của sự việc.

Anh chưa cho cô khả năng phản ứng đã sải bước lớn đi đến phía sau cô, nhanh chóng siết chặt cổ tay cô phòng ngừa treo đầu dê bán thịt chó, ngay sau đó, anh lấy ra từ trong tay cô một cái...... Macaron?

Bùi Hàn Chu: "......"

Hoảng hốt lo sợ như vậy, anh còn tưởng rằng trong nhà đang ẩn giấu một tên đàn ông nào đó cô muốn truyền lời cho người khác, làm cả buổi hoá ra là một cái Macaron màu hồng phấn?

"Macaron có cái gì mà em phải giấu?" Anh lãng phí vẻ mặt một cách vô ích, may mắn rất nhiều nhưng có mấy phần cạn lời, "Bên trong cất giấu cơ mật quốc gia à?"

"Vốn dĩ tôi cũng không muốn giấu, ai giấu đồ sẽ giấu ở phòng khách!" Cô đoạt lại Macaron dâu tây phô mai của mình, hắng giọng, cũng điều chỉnh lại kênh lời lẽ chính đáng, "Anh trở về quá đột ngột, trước kia mỗi lần đều là nghỉ ngơi tương đối lâu mới trở về không phải sao? Tôi cho rằng hôm nay anh sẽ không về, hơn nữa mua cái này vốn dĩ đã có chút cảm giác chịu tội, khi anh làm tôi sợ chẳng phải...... Theo bản năng tôi sẽ tránh né sao."

Nhìn thấy Bùi Hàn Chu không nói chuyện, cô vươn ngón trỏ kéo một khe hở rất nhỏ, nói với giọng đáng thương: "Tôi chỉ ăn một chút, tôi bảo đảm."

Anh hoàn toàn không hiểu, "Công ty bọn em có giao kèo cấm đồ ngọt gì à?"

"Phải quản lý dáng người của mình, không thể ăn ngọt quá nhiều. Tôi cũng là một nghệ sĩ tự kỷ luật," cô vỗ vỗ ngực, "Nếu không phải mỗi ngày ở nhà anh ăn ngọt dụ dỗ tôi thì trên cơ bản nửa năm tôi mới có thể thèm một lần."

Nói ăn một chút là cô thật sự cũng chỉ ăn một chút, sau khi cắn non nửa miếng là chuẩn bị thả Macaron lại trong hộp, kết quả cô còn chưa kịp vươn tay thì nửa chừng đã bị ai đó ngắt ngang, anh cúi người, phần còn lại toàn vào dạ dày Bùi Hàn Chu.

Người này ăn xong còn muốn dõng dạc nói một câu: "Không ngon bằng tôi làm."

Khôi phục xong trạng thái Lâm Lạc Tang bĩu môi, ôm đầu ung dung đáp: "Đó là đương nhiên, ai có thể so với quý ông, quý ông là chân lý vũ trụ nguồn gốc của vạn vật, thiên hạ đệ nhất lên trời xuống biển, trân bảo hiếm có nhân gian ly kỳ, quý ông có công tích vĩ đại nên khắc vào bia đá vĩnh sinh vĩnh thế cho thế nhân truyền đọc và chiêm ngưỡng."

[HOÀN] YÊU NGƯỜI ĐẮM SAY - LỘC LINHNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ