28. Thơ

29 6 0
                                    


"Chỉ còn lại vách tường tinh khôi
Em ở đâu, sao chẳng đến vội?
Để gió lộng, lướt qua bờ môi
Để hồn người, không an yên nổi."

"Em đã đi, vào buổi sớm mơi
Khi đó à, chưa qua ngày mới
Em đã khóc, rời xa khoảng trời
Lúc đó à, hồn tôi tựa rơi."

Trăng tròn rồi trăng khuyết, vẹn nguyên là chẳng thể mãi mãi.Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ