Chương 18. Sát nhân tốc độ

404 29 3
                                    

McGrady giận dữ nhìn Hunt: “Cái gì mà tao dùng dao ăn đâm mày?”

“Tốt nhất là như vậy! Tôi không muốn nghe truyền thông đưa tin đội ta thiếu đoàn kết, lục đục nội bộ nữa đâu!”

“Làm gì có, bọn tôi đoàn kết mà.” Hunt nhếch mép nhìn McGrady.

“Au!!” McGrady đột nhiên hét lên.

“Sao thế?”

“Evan Hunt! Mày dám đạp vào mắt cá chân tao!”

“Ôi, xin lỗi nhé! Tao không cố ý đâu! Tao chỉ quen duỗi hai chân ra thôi mà!”

Ai bảo chân tao dài cơ! Biết làm sao được!

McGrady ném chén đĩa, nổi giận đùng đùng đứng dậy bỏ đi.

Hunt lại lần nữa âm thầm vui sướng.

Nhưng cũng bởi vậy, mình nhất định phải càng cẩn thận.

Từ phiên chạy thử, trận phân hạng tới trận đua chính, mỗi bước đi đều cần thận trọng.

Vui sướng xong, tâm trạng lại trở nên nặng nề.

.

Đội đua bay tới London, Anh vào rạng sáng.

Vì đã ngủ một giấc trên máy bay nên lúc này chẳng buồn ngủ chút nào, Hunt nằm trong phòng khách sạn, ngước mắt nhìn trần nhà, thở dài một hơi. Cậu chơi Anipop đến mười mấy phút rồi mà chẳng mệt mỏi, ngược lại còn càng lúc càng tỉnh táo.

Nếu không thì… kiếm một bộ phim xem vậy?

A, đúng rồi, hồi trước lái Ferrari, Winston đã bắt chước bộ phim nào để dọa mình nhỉ?

“Hình như tên là “Sát nhân tốc độ”?”

Hunt tựa vào đầu giường, bắt đầu tìm kiếm… Không ngờ bộ phim này cũng khá nổi tiếng, đã giành được vài giải thưởng điện ảnh độc lập, hơn nữa hai nhân vật chính là hai tay đua, trong đó vừa khéo còn có một người tên Hunt!

“Ha, thú vị ghê.”

Chuyện kể rằng hai tay đua kia vừa là đối thủ của nhau suốt mười mấy năm trời, cũng vừa là hai người bạn thấu hiểu nhau nhất thế giới. Họ cổ vũ cho nhau trong mỗi giải đua, cùng nhau đi câu cá, du lịch và luyện tập trong mỗi đợt nghỉ… Bức tranh bộ phim vẽ ra khá sáng sủa và nhẹ nhàng.

Hunt xem phim mà khóe miệng không khỏi nhếch lên. Cậu hi vọng cuộc sống của mình và Winston cũng sẽ thế này.

Nhưng tất thảy đã thay đổi sau chấn thương của Hunt trong một trận đua, khiến Hunt không thể không rút khỏi giới F1. Anh dự định cùng người nhà chuyển đến Iceland, sống một cuộc sống không có tiếng động cơ ồn ã, bỏ lại đường đua và cả Zero, nhân vật chính thứ hai cô độc.

Sau mùa giải ấy, Zero vẫn đưa Hunt đến ngôi nhà vùng ngoại ô nghỉ ngơi như trước, thế nhưng đây lại là lần nghỉ ngơi cuối cùng hai người được ở cạnh nhau.

Màn đêm buông xuống, Hunt phát hiện tuyến đường của Zero không giống mọi khi, vì thế bắt đầu cảm thấy lo lắng.

“Em thích tôi dịu dàng hơn, hay thô bạo hơn?”

Anh đừng có quyến rũ tôiNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ