Người đàn ông mặc comple đen đang yên lặng ngồi trên sô pha, thứ rượu đỏ thẫm chậm rãi sóng sánh theo độ cong của chiếc ly rồi lắng lại.
Đây là một buổi party sau hôn lễ.
Chú rể với ánh mắt biếng nhác chứa nét cười đang cầm nơ đeo cổ bên tay phải, cúc áo của bộ lễ phục trắng để mở lộ ra chiếc cổ thon dài. Anh ta đi mà tựa như đang bước trên mây.
Nếu người này cụng ly cùng quan khách uống vang đỏ, đây hẳn sẽ trở thành một cảnh tượng vui mắt vui lòng, thế nhưng anh ta lại mang tới hai lon bia.
“Này… Vann Winston…” Chú rể Trần Mặc Bạch ngồi xuống sô pha, nghiêng mặt quan sát Winston.
Winston nghĩ thầm: Đây hẳn là ánh mắt đào hoa mà người Trung Quốc thường hay nói.
“Cậu hơi say rồi đấy.” Winston đặt ly rượu vang xuống.
Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên trong bầu không khí váng vất thế này khiến người ta không khỏi tỉnh táo.
“Sao cậu biết là tôi hơi say?”
“Vì cậu gọi cả họ lẫn tên tôi.”
Chú rể Trần Mặc Bạch vươn tay lấy đi ly rượu ở trước mặt người kia, rồi lại trịnh trọng đặt lon bia mình vừa cầm vào thế chỗ.
“Vậy cậu cũng nên say một chút. Đừng tỉnh táo quá thế… Đời người ngắn ngủi, vui vẻ kịp thời.”
“Tôi phải vui vẻ thế nào đây?”
“Làm những việc cậu muốn làm.” Trần Mặc Bạch chỉ tay vào không khí.
“Làm việc tôi muốn làm kiểu gì?” Winston lại hỏi.
“Cậu có mong muốn, có khát vọng gì thì đừng giữ chặt trong lòng, giải phóng nó ra đi, dành tất cả tặng cho người ấy. Hãy để cậu ta chìm đắm trong khát vọng của cậu… dù cậu chẳng nói lời nào, cậu ta cũng sẽ điên cuồng vì cậu, giống như cậu cũng luôn muốn chiếm hữu cậu ta.”
Trần Mặc Bạch uống một ngụm bia thật lớn.
“Không nói lời nào cũng có thể thành công?”
Giọng điệu Winston trước sau bình thản như một dòng sông lâu đời, mãi mãi chảy theo quy luật từ thượng nguồn tới hạ nguồn.
“Đừng có nghĩ ngợi nhiều thế, hết mình là được rồi…” Trần Mặc Bạch đứng dậy đi về hướng một bóng hình xinh đẹp đang vui vẻ trò chuyện với bạn bè.
Anh ta chẳng nói chẳng rằng, chỉ mỉm cười quan sát cô dâu của mình rồi kéo cô nàng ra khỏi đám bạn, cúi mình cọ chóp mũi vào chóp mũi cô nàng, rồi lại tiếp tục nhìn đối phương.
Bầu không khí dường như đặc lại, ai cũng cảm thấy như có một bàn tay gãi ngứa trong lòng.
Đám bạn gào toáng lên “Không chịu nổi nữa rồi”, “lại bắt đầu dằn vặt kẻ độc thân”, “đi đi đi, chúng ta đi về”.
Winston gật đầu tạm biệt chủ nhà, tiện tay cầm chai rượu trên bàn lên rồi rời đi cùng những vị khách khác.
Ngay lúc hắn đóng cửa, tiếng nói của Trần Mặc Bạch vang lên, “Này… Winston…”
BẠN ĐANG ĐỌC
Anh đừng có quyến rũ tôi
RomansaTên gốc: 你能不能不撩我 Tác giả: Tiêu Đường Đông Qua (焦糖冬瓜) Thể loại: Trùng sinh, cường cường, tình hữu độc chung, thiên chi kiêu tử, F1, HE Tình trạng bản gốc: Đã hoàn thành Dịch: Liêu Dương Ca Biên tập: Liêu Dương Ca, Linh Lys Link wordpress: https://lie...