(19)

162 25 4
                                    

Tiếng trẻ con nô đùa, mùi cháo thịt thơm phức, tiếng chim hót vang vùng trời mỗi khi hè đến . 

" Con tỉnh rồi sao?" 

Trước mắt mợ là một bà lão và hai đứa bé trông rất giống nhau đang ríu rít với nhau . 

" Đây là đâu vậy? Sao cháu lại ở đây? ..Thiên Dạ..đúng rồi mình đang về phủ lấy đồ mà" 

Mợ ngồi dậy nhưng không nổi vì sau lưng truyền đến một cơn đau dữ dội. Bà lão thấy vậy liền đỡ mợ ngồi dậy 

" Cháu ngất giữa đồng, bà lão đây đã đưa cháu về, cháu ngủ từ sáng qua đến hôm nay " 

" Cháu đã ngất sao? bọn chúng..."

" Ổn rồi, hôm qua hai nhóc kia đã đánh lạc hướng đám binh lính " 

Bà lão đưa cốc nước cho mợ rồi đi ra ngoài ngó nghiêng một chút. Cánh cửa được đóng lại cẩn thận, bà ngồi xuống cạnh mợ 

" Đô đốc ổn chứ " 

Mợ lắc đầu, cứ nghĩ đến cậu là nước mắt mợ lại rơi, bà  lão lấy khăn tay ra lau nước mắt cho mợ 

" Dân làng chúng tôi đều tin tưởng đô đốc không phải kẻ phản quốc, ngài ấy đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều. Mợ đừng lo, kẻ nào sai sẽ bị trời trừng phạt" 

" Cháu muốn gặp một người, lão có thể giúp cháu " Mợ chợt nhớ ra tướng quân, người được gọi là thầy của cậu. Bà lão nhìn mợ, gật đầu . 

" Cháu cứ nói , lão đây sẽ cố gắng giúp để giải oan cho đô đốc" 

" Chỉ cần chuẩn bị cho cháu con ngựa và một bộ quần áo thôi ạ" Mợ nắm tay lão rồi mỉm cười, chỉ cần dân làng còn tin cậu thì vua cũng không thể giết . 

Ngay tối hôm đó khi mợ chuẩn bị đi thì đám lính từ đâu xuất hiện đòi lục soát cả làng, dù vậy mợ cũng không hề sợ, bịt kín mặt mợ đi theo hai đứa nhỏ ra sau vườn, nơi này ít ai để ý. Dân làng đã chuẩn bị cho mợ con ngựa khỏe nhất . 

" Mợ ơi, mợ mau đi cứu cậu mợ nhé

" Cảm ơn hai nhóc nhiều, mau vào trong đi, nhớ bảo vệ bà đấy " Mợ xoa đầu hai đứa nhóc, leo lên lưng ngựa phi thật nhanh, mợ cứ đi bởi đã có dân làng ở lại bảo vệ mợ. Đám lính lục soát hết cả làng, đến nhà bà lão, chúng nghi ngờ nhưng cuối cùng cũng thu về tay trắng. Bà lão đắc ý cười giễu cợt 

" Ai đúng ai sai rồi sớm muộn gì cũng lộ ra thôi. Đô Đốc của bà đây không bao giờ làm chuyện sai"

Đám lính chẹp miệng, bỏ đi trong lo sợ vì tuần phủ Bá Lâm đã nói nếu không tìm được mợ thì hôm nay họ không được ăn. Tên đứng đầu quay lại bảo với đám đàn dưới

" Đi tiếp làng nữa không hôm nay nhịn đói đi ngủ" 

Mợ phi ngựa thật nhanh trong màn đêm, bây giờ về nhà cũng không giải quyết được gì, chỉ cần đến được phủ của tướng quân chắc chắn ngài sẽ cứu được cậu. Đứng trước cổng phủ, mợ nhìn đám lính, khó có thể vào được. Trong cái rủi cũng có cái may, tiểu thư Tuyết Nhung vừa từ ngoài về, mợ cầm cục đá ném về phía chân cô. Cô Nhung nhìn về phía người ném đá liền nhận ra đấy là mợ Nghi.

|TR Sanzu x Reader|Trọn đời trọn kiếpNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ