Six

980 168 8
                                    

Tận hưởng sự chăm sóc nhiệt tình của nàng công chúa nhỏ khiến cho ả phù thủy Karina đôi khi cũng quên béng mất việc bản thân phải làm sau khi vết thương được chữa lành. Đó là rời khỏi cung điện Diathome và không để lại dấu tích nào.

Một tuần trôi qua rồi, ả ta gần như đã hồi phục hoàn toàn. Nhưng có vẻ mèo mun của công chúa Winter vẫn chưa có ý định biến mất một cách nhanh chóng nhất đâu.

Vì sao ư?

Karina cá chắc rằng ngay cả Chúa cũng chưa chắc đoán được. Bởi chính ả ta còn không biết nguyên do mình vẫn luẩn quẩn trong căn phòng rộng lớn thấm đượm mùi hương dìu dịu của nàng công chúa cơ mà.

"Mèo nhỏ." Winter gọi bất chợt làm cho con mèo nào đó giật mình, nàng phì cười: "Ngươi sao vậy?"

Ả ta âm thầm hừ mũi như giận dỗi. Ả đang bận rộn với dòng suy nghĩ của mình, và rất ghét bị người khác làm phiền giống như vừa rồi nàng đã làm.

Nhưng nàng đừng trưng ra bộ mặt ngây ngô cùng với nụ cười tươi tắn đó được không? Ả phù thủy không thích việc bản thân trở nên mềm lòng chút nào.

Nàng công chúa nhỏ chỉ tặc lưỡi cho qua, rồi lại chống tay lên bệ cửa sổ để đỡ lấy hai bên má mềm mại. Winter đặt tầm nhìn lên ánh trăng khuyết giữa khoảng trời tối mịt và khe khẽ thở dài.

Trông nàng ấy có vẻ buồn rầu? Karina liếm láp bàn chân bé xíu như thói quen của một con mèo thực thụ, ả ta cũng chẳng biết nữa.

Ngươi lại có chuyện gì à?

"Ngươi có biết không? Ta luôn cảm thấy bản thân ta thật kì lạ khi mỗi lần nhìn thấy mặt trăng, ta lại nhớ đến người đó." Nàng ngoảnh đầu nhìn sang phía mèo mun ở bên cạnh: "Ngươi biết là ai không?"

Meo~

"Hmm, là Karina đó."

Công chúa nhỏ, ngươi lại vậy nữa rồi.

Nếu như hỏi Karina rằng, một tuần nay Winter đã đề cập đến tên của ả bao nhiêu lần, chắc chắn ả ta sẽ không thể nhớ nổi. Nhưng ả cá chắc rằng, số lần ấy đủ để biến sự thờ ơ của ả trở thành nỗi bận lòng khó bỏ.

"Lần đầu tiên ta gặp ả là vào một đêm trăng tròn. Ta vẫn còn nhớ rõ ấn tượng của ta về ả, rằng ả rất xinh đẹp và sắc sảo với đôi mắt kì dị của ả. Nên ta đã không tin rằng, trên đời này lại có một phủ thùy đầy sức hấp dẫn như thế."

Thiết nghĩ thì nàng nên kiệm lời lại một chút thì hơn. Nếu khó hiểu thì cứ nhìn xem, ả mèo mun nào đó đang ngại ngùng kia kìa!

"Ta cũng nhớ rõ những gì ả đã nói với ta. Tất cả đều thể hiện rằng ả khinh bỉ và hận thù loài người thấp kém như thế nào. Nhưng cuối cùng lại thả cho ta trở về."

Nàng xoa xoa chiếc cằm nhẵn bóng ra vẻ đăm chiêu. Song, nàng thân mật rúc một bên má vào phần lông dày dặn trên vùng cổ mẫn cảm của ả rồi thầm thì: "Karina lạ thật nhỉ?"

Nàng bỗng dưng vuốt ve bộ lông của mèo nhỏ và lại cười hì hì khi thấy ả chảnh chọe từ chối hành động yêu thương của mình.

//winrina// truyện cổ tíchNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ