Gió thu se lạnh nhẹ thổi qua khẽ lay mấy tán hải đường xinh đẹp ngoài sân viện, làm mấy cánh hoa nhỏ rơi xuống nền đất, cũng làm Tiêu Chiến thoáng hồi thần. Anh nhìn người trước mặt vừa khó hiểu lại vừa tức cười hỏi:
- Ngươi tại sao lại trèo tường vào? Không thể đường hoàng mà vào bằng cửa chính à?
Vương Nhất Bác rất đúng lẽ hợp tình giải thích:
- Chúng ta bây giờ là mối quan hệ bí mật hợp tác, cửa chính quá nổi bậc, không thích hợp.
Tiêu Chiến đến chịu với tên này, tay đỡ trán bất lực nói:
- Thôi mặc ngươi vậy, chúng ta đi luyện cung trước.
Võ trường của Tiêu gia không quá lớn nhưng cũng xem là rộng rãi thoải mái. Ánh nắng chiều cuối thu dịu dàng chiếu lên mấy khuôn mặt thiếu niên ướt sũng mồ hôi, thấy Tiêu Chiến bước đến liền theo phép tắc hành lễ:
- Nhị công tử.
Ngẩn đầu lại trông thấy phía sau anh còn có một nam tử cao gầy anh tuấn, nhịn không được nhìn nhiều một chút. Vương Nhất Bác không hay ra ngoài, càng đừng nói là đến hầu phủ nên đám thiếu niên này không nhận ra cũng là chuyện bình thường, Tiêu Chiến hơi hắn giọng nói:
- Đây là tam... À là sư phụ dạy bắn cung ta mới tìm về được, gọi là Vương lão sư.
Tiêu Chiến vốn định nói là "Tam công tử của Vương phủ", lại nghĩ đến nhưng lời ban nãy Vương Nhất Bác nói nên cuối cùng sửa thành "Vương lão sư".
Đám thiếu niên nghe thế thì cuối đầu, chấp tay ôm quyền:
- Vương lão sư, thất lễ rồi.
Vương Nhất Bác mặt lạnh ngắt phất tay ý bảo mọi người không cần để ý, Tiêu Chiến nhìn trộm hắn một chút, lại nói thêm với đám thiếu niên ríu rít bên cạnh mấy câu nữa mới xoay người cười nói:
- Được rồi, lão sư chúng ta đi thôi.
Vương Nhất Bác có chút bất đắc dĩ nhìn anh, song cũng không phản bác theo anh đến chỗ dành để luyện tiễn pháp.
Ráng chiều màu vàng nhạt phủ lên khoảng sân rộng một sắc màu nhu hoà ôn nhuận, Vương Nhất Bác giương cung, mắt hơi híp lại. Phụt! Một tiếng mũi tên lao nhanh khỏi dây cung, vẽ một đường cong sắc bén ghim thẳng vào hồng tâm phía xa xa. Tiêu Chiến nhìn chăm chú hành động của hắn, cảm thấy cũng không quá khó liền nói:
- Để ta thử một chút.
Vương Nhất Bác thuận theo lui về phía sau ba bước, nhường lại vị trí cho anh. Tiêu Chiến cầm trường cung trong tay, rút một mũi tên cài lên dây, híp mắt nhắm thật chuẩn, thả tay. Mũi tên thon dài lao nhanh trong nắng chiều, không chút lưu tình rớt ngay cạnh chân anh. Tiêu Chiến:
-"..."
Không phải ban nãy trông hắn làm rất đơn giản sao? Không phải chỉ cần giương cung, nhắm kĩ rồi thả tay thôi sao? Sao lại thế này, chí ít cũng nên bay xa một chút chớ!
Tiêu Chiến ngượng ngùng nhặt mũi tên lên cười lấp liếm:
- Haha, ta thử lại lần nữa.

BẠN ĐANG ĐỌC
[博君一肖] Tướng quân của ta!
Cerita PendekTác giả: @Haiduongnguphong. Thể loại: Xuyên thư, sủng ngọt, cung đình hầu tước, đam mỹ, 1×1, HE. Cp chính: Bác Chiến. Cp phụ: Tiêu Tịnh Nhã × Kỳ Anh. ***** Văn án Tiêu Chiến là bác sĩ hàng đầu của Trung Quốc lúc bấy giờ, anh lúc nhỏ là trẻ mồ côi đư...