Chap 3

1.2K 165 2
                                    

Buổi sáng Kim Minjeong chờ mãi cũng không thấy người kia đến đánh thức nàng, Minjeong có chút bực dọc đạp chăn rồi ngồi dậy. Lúc nhìn thấy con gái bảo bối vẫn còn đang nằm trên giường và ngủ say sưa thì nàng giật mình. Jimin đâu có thói quen ngủ đến giờ này cơ chứ ? Nàng thấy lạ bèn đưa tay lay nhẹ vai cô. Cảm giác đầu tiên mà Kim Minjeong cảm nhận được chính là người cô rất nóng, nóng đến độ muốn bỏng cả tay nàng.

Chắc chắn là do hôm qua cô ngủ cả đêm dưới đất nên phát bệnh đây mà ! Minjeong tự trách mình vì khiến con gái bảo bối của mình sốt cao.
                     
- Jimin, con thấy sao rồi ?
                     
Yu Jimin nghe được tiếng nói quen thuộc thì cố gắng mở mắt nhìn nàng. Cổ họng cô lúc này khô đến đau rát, đầu nặng trĩu và tay chân thì không còn chút sức lực nào.
                     
- Tôi không sao, chị chuẩn bị đi làm đi.
                     
Cô thều thào nói.
                     
- Đi làm cái gì nữa, con gái mẹ sốt cao thế này thì mẹ phải nghỉ ở nhà chăm thôi.
                     
Minjeong đáp rồi phi xuống giường, tức tốc kéo ngăn tủ tìm lấy cái nhiệt kế để xem hiện tại con gái bảo bối của nàng sốt bao nhiêu độ.
                     
- Có rồi !
                     
Nàng mừng rỡ, tiến đến kiểm tra cho con gái bảo bối. Sau một phút nàng lôi cái nhiệt kế kia ra ngoài rồi suýt chút ngất xỉu khi con gái nàng sốt đến 39,5 độ. Trời ơi ! Nàng là người mẹ tàn ác, hại con mình sốt cao đến như vậy. Nếu cô mà có mệnh hệ gì nửa đời còn lại ai sẽ là người phụng dưỡng nàng đây ? Không được ! Phải gọi bác sĩ Jung đến để ông ta cứu lấy tính mạng con gái bảo bối của nàng mới được.
                     
- Con gái bảo bối đợi mẹ một chút, mẹ gọi bác sĩ Jung đến chữa cho con ngay.
                     
Nhìn Kim Minjeong hiện tại luống ca luống cuống tìm điện thoại gọi bác sĩ khiến cô ở trên giường tuy mệt nhưng vẫn thấy buồn cười. Nàng lúc nào cũng như thế, cho dù là Yu Jimin chỉ đứt tay chút xíu cũng làm nghiêm trọng hóa vấn đề lên rồi tự nàng lo lắng, tự nàng sợ hãi.
                     
15 phút sau, dưới 10 cuộc điện thoại liên tục hối thúc từ Kim Minjeong, bác sĩ Jung đã có mặt, ông tiêm cho cô một mũi hạ sốt rồi lấy thuốc đưa cho Minjeong, dặn nàng phải để con gái bảo bối ăn xong rồi mới được uống. Kim Minjeong dĩ nhiên nghe lời ông răm rắp, nàng tiễn ông ra khỏi nhà sau khi bác sĩ Jung khám cho Jimin xong, rồi nhanh chóng chạy ù vào phòng cô.
                     
- Jimin, mẹ đi gọi đồ ăn cho con nhé ? Con muốn ăn gì nào ?
                     
Nàng ngồi xuống giường nắm lấy bàn tay nóng bừng của cô, ân cần hỏi.
                     
- Tôi không thích đồ ăn ở ngoài, chị nấu cho tôi chút cháo đi.
                     
Yu Jimin biết Kim Minjeong không biết nấu ăn, nhưng cô nghĩ rằng món cháo đơn giản như thế nàng nhất định có thể nấu được.
                     
Minjeong nuốt khan một tiếng, đưa tay chấm lấy ít mồ hôi đang vã ra. Chuyện này e rằng hơi khó khăn với nàng rồi đây. Nhưng thôi kệ, vì con gái bảo bối nàng sẽ thử một lần. Ừ thì cháo chắc cũng dễ nấu thôi, nàng vài lần cũng đã nhìn thấy cô nấu rồi mà.

- Được rồi, vậy con nằm nghỉ chờ mẹ một chút.
                     
Minjeong gật đầu rồi đứng dậy đi thẳng một đường xuống nhà bếp.

bảo bối, gọi mẹ đi! [winrina/jiminjeong]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ