Chap 24 [END]

1.8K 159 11
                                    

Sau cơn sóng dữ sẽ là trời yên bể lặng, câu chuyện tình yêu u ám ngày nào đã mang một gam màu tươi sáng hơn. Tuy có chút chậm trễ nhưng Kim Minjeong vẫn cảm thấy may mắn khi cuối cùng nàng đã có được sự ủng hộ từ mọi người để yêu Jimin. Nàng ở Los Angeles mấy ngày làm rất tốt trách nhiệm của một nàng dâu tương lai với nhà Yu sau đó được mẹ cấp phép quay trở lại Hàn Quốc, dĩ nhiên Jimin cũng đi trở về cùng nàng chuyến này.
                     
- Cuối cùng cũng về được nhà rồi.
                     
Minjeong hân hoan hô to khi đã đứng trước cửa nhà. Jimin ở một bên không nói gì chỉ mỉm cười rồi mở cửa để nàng đi vào trong. Nhà đang tối om đột nhiên bật sáng, Kim Yewon bước tới đối diện khiến Kim Minjeong giật mình, nàng theo quán tính giữ lấy cánh tay Jimin, lo sợ cô em họ của mình lại đụng đến người yêu của nàng. Nhưng Yewon không còn manh động như mọi khi, em mỉm cười.
                     
- Không cần giữ chặt như vậy, em cũng không có cướp của chị.
                     
- Ai mà biết được em đang mưu tính gì chứ?
                     
Con bé Kim Yewon này vốn là người lắm trò bảo nàng làm sao có thể tin em được đây.
                     
- Mợ ơi, xem con gái mợ vì giữ người yêu mà nghĩ xấu cho em gái mình luôn kìa.
                     
Sau câu nói của Yewon, mẹ của Minjeong bước ra, cả Jimin và nàng đều bất ngờ vì sự xuất hiện của bà. Yu Jimin chủ động cúi chào mẹ trước nhưng bà Kim đã giữ lấy cô, ra hiệu cho cô không cần phải câu nệ phép tắc quá.
                     
- Hai đứa đi đường có mệt không?
                     
- Dạ không. Mẹ về đây khi nào thế ạ?
                     
Jimin mỉm cười với bà.
                     
- Mẹ vừa về hôm qua thôi, định về thăm hai đứa nhưng hai đứa lại bỏ đi đâu mất hại mẹ cả ngày chỉ có thể nói chuyện với con bé Yewon thôi.
                     
Bà xoa đầu Jimin rồi quay sang nhìn con gái cưng.
                     
- Mẹ nghe Yewon nói Minjeong vừa sang LA thăm mẹ chồng hả?
                     
- Gì chứ mẹ?
                     
Kim Minjeong xấu hổ cúi mặt. Mẹ chồng cái gì chứ nàng vẫn chưa có đồng ý gả mà. Con bé Kim Yewon này thật là...
                     
- Không phải sao? Vậy mà mẹ còn nghĩ về lần này có thể nghe được hai đứa báo tin tốt. Xem ra vẫn phải giới thiệu người khác cho Jimin rồi, con bé đến giờ vẫn chưa có ai để yêu cả.
                     
Bà Kim quyết tâm trêu chọc con gái cưng đến cùng.
                     
- Không được, con không cho phép.
                     
Mẹ của nàng đúng thật là kì lạ, rõ ràng biết con gái mình yêu ai thế mà còn cố tình trêu chọc. Không biết Kim Minjeong thực sự rất dễ ngượng ngùng lắm sao. Được rồi, muốn ép nàng thừa nhận thì nàng cũng chiều ý vậy.
                     
- Em ấy là của con rồi.
                     
Nhận được câu trả lời như mong đợi bà Kim thích chí cười lớn. Bà nuôi con bao nhiêu năm cũng chỉ chờ được nhìn thấy nàng có một chỗ dựa thôi. Yu Jimin là một người rất lí tưởng để bà gửi con gái cưng mình cho cô bởi lẽ trên đời làm gì có ai yêu và hiểu con gái bà hơn thế nữa.
                     
- Vậy thì tốt rồi, ta phải gọi ba con về sớm để sang nhà thông gia bàn chuyện đại sự mới được. Quả bom của nhà Kim rốt cuộc cũng có người ôm rồi.

bảo bối, gọi mẹ đi! [winrina/jiminjeong]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ