Chap 15

1K 131 7
                                    

Mình cứ cho rằng mọi thứ đều đã đâu vào đấy cho đến khi tình cờ trông thấy Jimin qua lại với người phụ nữ hôm trước. Nàng đi theo họ rồi cố nghe hết cuộc nói chuyện kia. Tim nàng thắt lại khi nghe Jimin gọi bà là mẹ. Nàng nuôi cô từ lúc nhỏ, vì cô hi sinh không biết bao nhiêu công sức vậy mà cô chưa một lần gọi nàng như thế cả. Hôm nay Jimin chấp nhận lại bà ấy có phải là sẽ cắt đứt đi mối quan hệ mẹ con với nàng không?

- Con sẽ cố gắng sắp xếp mọi thứ để trở về thăm ba, mẹ và em xin hãy cho con ít thời gian nữa nhé.

Dù có ra sao, có phủ nhận thế nào thì Yu Jimin cũng không thể bỏ đi gia đình mình. Nếu như cô không biết đến họ thì cô có thể quên hết cội nguồn của bản thân, nhưng lần này họ đã trở về, thành tâm muốn nhận lại cô nên Jimin không có cách nào chối bỏ được. Cô sẽ đi theo họ về lại Los Angeles và sống ít lâu, dĩ nhiên cô sẽ tìm cách thuyết phục Minjeong, cô cũng sẽ không bỏ nàng mà ra đi như thế đâu.

Lời nói của cô như cái tát vào sự tin tưởng của Minjeong. Sao lại như vậy? Rõ ràng nàng đã yêu thương cô nhiều đến vậy mà? Tại sao cô vẫn muốn rời khỏi nàng chứ? Kim Minjeong chẳng là gì trong lòng cô hay sao? Càng nghĩ Minjeong càng thấy lòng như bị ai cào xé, nàng rơi nước mắt rồi bỏ chạy đi khỏi nơi đó.

Jimin không cần nàng nữa ! Cô sẽ quay trở lại Los Angeles và biến mất khỏi cuộc đời Kim Minjeong như chưa bao giờ xuất hiện !

Trở về khi đồng hồ đã điểm 7h tối, không khí trong nhà lúc này trở nên u ám vô cùng. Jimin cảm thấy lạ khi không thấy Minjeong ngồi ở phòng khách đợi cô như mọi khi nữa. Một sự im lặng đến rợn người báo hiệu cho cô biết một chuyện không hay đang đến gần. Jimin quăng vội balo, đi thật nhanh đến phòng ngủ, cô vặn nắm cửa muốn mở nó ra nhưng người bên trong đã khóa trái.

- Minjeong ! Chị làm sao rồi Minjeong? Mau mở cửa cho tôi đi !

Cô lo sợ đưa tay đập cửa rồi gọi to. Bên trong phòng không có chút âm thanh nào đáp lại cô cả. Điều này khiến Jimin càng lúc càng hoảng loạn, cả người cô bắt đầu run lên. Cô hi vọng suy nghĩ ngay lúc này của mình chỉ là một sai lầm.

- Minjeong !

Gọi thêm một lần nhưng Kim Minjeong vẫn không đáp lại, Jimin không còn cách nào đành đạp mạnh cửa rồi xông thẳng vào trong phòng. Một lọ thuốc vừa được mở nắp nằm lăn lóc trên sàn, thuốc trong lọ toàn bộ đều rơi ra ngoài. Hình ảnh kế đến là Kim Minjeong nằm bất động trên giường, khuôn mặt trắng bệch, cô lao đến ra sức lay mạnh người nàng nhưng vô ích, Minjeong đã bất tỉnh rồi.

- Kim Minjeong chị đừng làm tôi sợ mà !

Jimin đã khóc, cô cố bế lấy nàng rồi rời khỏi nhà thật nhanh để đi đến bệnh viện. Cô thầm cầu nguyện với chúa xin Người đừng để nàng xảy ra chuyện gì cả.

[...]

Khi Kim Minjeong tỉnh dậy trời đã sáng, nàng nhìn ra cửa sổ phát hiện nắng bắt đầu len lỏi vào trong phòng. Chúng khiến nàng nhận ra bản thân vẫn còn sống. Nàng chắc chắn là người đó đã đưa nàng đến đây. Sao thế nhỉ? Rõ ràng là cô muốn rời bỏ nàng thì còn cứu nàng làm gì? Jimin không biết rằng nếu nàng còn sống nàng nhất định sẽ tiếp tục ngăn cản cô quay về đoàn tụ cùng gia đình sao? Minjeong khổ sở cười, một giọt nước mắt lẳng lặng rơi xuống gối.

bảo bối, gọi mẹ đi! [winrina/jiminjeong]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ