[5]

353 53 24
                                    

Một tháng sau đó, Lưu Vũ và Châu Kha Vũ vẫn tỏ ra bình thường, chỉ đơn thuần là đồng nghiệp. Nếu có chạm nhau trước cửa văn phòng cũng chỉ nhẹ nhàng lùi về sau nhường đường đi cho người nọ, có trông thấy nhau ở căn tin hay khuôn viên trường cũng chỉ cười cười rồi gật nhẹ tỏ ý chào, hoàn toàn không nói với nhau một lời nào hết. Lưu Vũ cũng không muốn nghĩ nhiều về quá khứ của bọn họ, anh không muốn trở nên nổi bật, là tâm điểm bàn tán ở trường. Vậy nên vẫn giữ thái độ lạnh nhạt, đúng hơn là không nóng không lạnh đối với Châu Kha Vũ, dù sao vẫn là giáo viên cùng trường, không cách nào tỏ ra hoàn toàn xa lạ. Anh ngồi ngẩn người trên chiếc ghế đá đặt ở khuôn viên trường, hưởng thụ ánh nắng khẽ lướt qua vai, lăn tăn vài chấm trên trên khuôn mặt đầy nét u buồn, thật muốn ngủ một chút mà. Chỉ nghĩ thôi, không bằng ngủ một chút thật. Kể từ ngày đó, giấc ngủ của Lưu Vũ bắt đầu nông hơn trước, anh không cách nào yên tâm mà ngủ một giấc ngon lành được, huống chi là một giấc ngủ sâu.

Lớp học bắt đầu lúc 9h sáng, bắt đầu trễ hơn ngôi trường cũ ở An Huy mà anh từng gắn bó 4 năm liền, bây giờ là 6h30, vẫn còn khá nhiều thời gian cho tiết đầu tiên. Thật ra trường cũ bắt đầu cũng không tính là sớm lắm, chỉ tầm trước 1 tiếng thôi, nhưng Lưu Vũ không ngủ được, nên anh quyết định đến sớm hơn cả cô lao công, ngang giờ với bác bảo vệ trong trường, cũng chỉ có anh mới đi sớm như thế. Vì vậy cả hai đều quen mặt Lưu Vũ cả rồi, vài hôm còn có chào hỏi nhau nữa. Lưu Vũ cảm thấy khá vui, chốn thành thị này còn có thể tìm được người yêu quý mình quả thật không dễ, ngay cả ở trường anh cũng chỉ hay nói chuyện với Trương Hân Nghiêu và Tỉnh Lung vì cả hai đều ngồi gần anh, anh không dám bước ra khỏi vùng an toàn, tìm kiếm một người bạn khác. Nhiều lúc Lưu Vũ thầm nghĩ, trước kia anh như thế nào nhỉ? Một Lưu Vũ hay cười, hoạt bát, năng động từ khi nào đã biến thành một ông lão rồi, tự ti, trầm tính, không còn năng nổ nữa. Anh biến thành dạng người mà trước kia bản thân mình coi thường nhất, dạng người yếu đuối đến đáng thương. Lưu Vũ cười khẩy, ngầm mỉa mai chính bản thân mình.

Ánh nắng dịu nhẹ quả nhật như muốn đưa người ta vào giấc mộng, Lưu Vũ khẽ nhắm mắt, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Trong tiềm thức, Lưu Vũ cảm nhận được tia ấm áp đặt trên trán mình, rồi lại lăn xuống bên má, cứ dịu dàng vân vê khiến anh ngứa ngáy không chịu được, nhưng lại không vì thế mà thoát khỏi mộng cảnh. Đã từ khá lâu rồi, kể từ lúc bà mất, Lưu Vũ không hề nhận ra rằng bản thân khao khát hơi ấm này đến nhường nào, anh còn thầm nghĩ có phải là bà đang vuốt ve khuôn mặt của người cháu xinh đẹp này không, là anh thì anh cũng muốn chạm vào. Anh càng lúc càng đắm chìm vào thứ ấm áp xa lạ kia, thật sự không muốn tỉnh giấc, đến khi tiếng chuông báo điện thoại đang đặt bên cạnh vang lên. Lưu Vũ dần hé mở đôi mắt đang say ngủ, anh ngồi thẳng dậy để tỉnh táo hơn, chiếc nón trên đầu phủ xuống che mất tầm mắt, trong phút chốc Lưu Vũ bỗng đơ người.

Cái này của ai vậy nhỉ?

Lúc nãy có ai lại gần đây à?

Còn đội nón cho mình nữa?

Một tràng câu hỏi xuất hiện quanh đầu Lưu Vũ, trong lúc mãi loay hoay về mấy câu hỏi không biết câu trả lời, tiếng chuông tập trung vào văn phòng khiến Lưu Vũ thoát ra khỏi mớ bòng bong. Anh đứng bật dậy, dùng hết nội công mà bà để lại, phi một mạch đến văn phòng trong chưa đầy một phút. Cánh cửa bật mở, mười mấy con mắt nhìn chằm chằm vào anh, còn có cả Châu Kha Vũ, khiến Lưu Vũ ngại ngùng cúi gằm mặt xuống, lặng lẽ lê đôi chân mệt rã bước về chỗ ngồi.

[BFZY] SerendipityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ