[8]

356 49 6
                                    

"Kha Vũ, anh quả thật không thích đồ dầu mỡ. Là em đoán đúng rồi."

Nhận được lời bộc bạch không ngờ đến của Lưu Vũ, Châu Kha Vũ có chút ngờ nghệch. Song vẫn nhanh chóng ổn định lại tinh thần, hắn khẽ siết lấy tay anh, kéo nhẹ người kia lại gần mình một đoạn, hai thân ảnh một lớn một nhỏ bấy giờ đứng đối diện, cùng một cử chỉ mà hướng mắt nhìn nhau.

Châu Kha Vũ dịu dàng đưa mấy ngón tay thon dài lướt lên khuôn mặt nhỏ nhắn thập phần thanh tú mà hắn luôn đặt trong lòng, khẽ vuốt ve nhẹ nhàng lên gò má có phần gầy gò, miết nhẹ nốt lệ chí tinh xảo yên vị nơi khóe mắt. Lưu Vũ ngầm cho phép Châu Kha Vũ vừa thực hiện mấy cái động chạm có phần thân mật kia, anh rũ mí mắt, khẽ cúi đầu, hai bên tai dần nhuộm một màu đỏ rực. 

Ngón tay cái khẽ nâng nhẹ chiếc cằm hướng lên trên, Lưu Vũ nhíu mày. Lúc này anh bỗng nhận thức được ánh mắt của Châu Kha Vũ đang dán chặt lên khuôn mặt mình, rất "tình". Cả hai không hẹn mà lại hiểu tâm ý của đối phương, anh khẽ khép đôi mi khi khuôn mặt người kia đang một dần tiến lại gần mình hơn, hai cánh môi khẽ chạm vào nhau.

Khoảng cách bấy giờ bằng 0.

Bỏ qua tia lý trí còn sót lại.

Những lần anh cố tình tránh mặt Châu Kha Vũ.

Những lần anh cố vùng vẫy khi bị hắn hiểu về mình quá rõ ràng, những thói quen đến bản thân anh còn không hề để ý.

Những lần anh cố gắng cự tuyệt hắn khi lời yêu của Châu Kha Vũ sắp thốt ra.

Lần anh bỏ lại hắn mà tự mình trốn chạy ở ga tàu điện ngầm.

Chỉ một lần này thôi, gạt đi phần lý trí hằng ngày kiểm soát anh, để mặc cảm xúc dẫn đường.

Xúc cảm tê dại ở đầu môi truyền đến đại não. Châu Kha Vũ dùng bàn tay khóa chặt gáy Lưu Vũ, không để anh có cơ hội quay đầu, bàn tay còn lại vẫn đang ghìm chặt cánh tay của anh nhằm chặn mọi đường thoát.

Khoảng khắc đôi môi hắn tiến đến chạm vào môi Lưu Vũ, Châu Kha Vũ dường như nhận ra bản thân đã nhung nhớ nó đến nhường nào. Hắn nhớ Lưu Vũ, cũng nhớ tất cả mọi thứ về anh, ngay cả những chiếc hôn dịu dàng, tinh nghịch hay những nụ hôn sâu mà cả anh và hắn từng trao cho nhau - lúc vẫn còn đang hạnh phúc. Ấy thế mà, sau 4 năm cùng nỗi nhớ dài đằng đẵng, cảm giác Lưu Vũ mang đến cho hắn vẫn không chút thay đổi, từng cái chạm tay hay lời nói của anh đều khiến Châu Kha Vũ không tự chủ được mà rung động. Mặc kệ quá khứ như thế nào, hắn quyết định sẽ khiến Lưu Vũ tự nguyện mà nói ra, sẽ không cố tình ép buộc anh nữa. Hành động lúc hôn anh cũng vì thế mà thập phần dịu dàng, trân quý.

Ánh chiều tà hắt lên phần cửa sổ, phản chiếu hai chiếc bóng chồng lên nhau, thoạt nhìn chỉ có một. Lưu Vũ dần buông đôi tay đang bấu chặt vào vạt áo khoác nâu dài của Châu Kha Vũ, đôi môi châu hồng nhuận bị hôn cho sưng đỏ một mảng mấp máy mấy từ, đồng thời ngước mắt lên nhìn cái người vừa làm ra loạt hành động thân mật kia.

Lưu Vũ có hơi chu môi nói khẽ: "Em biết mình vừa làm gì không?" Nói đoạn, hai bên tai vẫn chưa có dấu hiệu hạ nhiệt.

Châu Kha Vũ nương theo biểu cảm đáng yêu của Lưu Vũ, giọng điệu mang vài phần trêu ghẹo: "Lúc nãy chẳng phải là anh tự nguyện còn gì." Nói xong lại cố tình ôm mặt Lưu Vũ giữ lại cố định mà nhìn thẳng vào mình.

[BFZY] SerendipityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ