[7]

369 54 10
                                    

"Em vẫn ổn đấy chứ, tiểu Vũ?"

Tỉnh Lung theo chân Lưu Vũ chạy đến một góc khuất trong trường, từ nãy đến giờ chỉ nghe tiếng sụt sùi bên tai, em ấy vẫn chưa mở lời nói tiếng nào.

"Lần đầu anh gọi em là tiểu Vũ thay vì thầy Lưu đấy."

Lưu Vũ một bên tâm trạng đã dần bình ổn, nghiêng người quay sang nhằm chọc ghẹo người bạn chạy theo để an ủi mình.

"Bây giờ chỉ còn hai chúng ta ở đây, khách sáo gì chứ, tụi mình cùng Nghiêu ca ăn cơm cùng nhau cả tháng nay rồi còn gì. Gọi một câu tiểu Vũ cũng chẳng quá phận."

Lưu Vũ cúi người, cả thân đè lên thành ghế đá, nghiêng đầu về phía Tỉnh Lung, cười nhẹ.

"Không quá phận, không quá phận."

Thấy sắc mặt Lưu Vũ đã đỡ hơn phần nào, anh nhẹ nhàng nói tiếp.

"Chuyện hai đứa...anh thấy Châu Kha Vũ vẫn còn luyến tiếc em lắm. Cả hai không định nói chuyện với nhau à?"

"Anh đoán được từ khi nào thế? Ngày đầu anh vì ốm nên không gặp được em, cả tháng nay em với cậu ấy không hề nói chuyện, anh làm sao mà biết được?"

Lưu Vũ có chút bất ngờ mà ngồi thẳng dậy, cái eo già nua vì hành động bất chợt mà kêu "rắc" lên một tiếng, khiến cậu vừa ôm eo vừa nằm úp xuống gục đầu lên cánh tay.

Tỉnh Lung nương theo mà cười nhẹ một tiếng.

"Anh không đoán được từ em, anh nhìn Châu Kha Vũ."

"Em ấy?" Lưu Vũ nghi hoặc.

Nhánh cây đung đưa xào xạc, cơn gió mùa hạ thoang thoảng mùi hoa cỏ dại, xộc vào khứu giác của hai thân ảnh đang tụm đầu to nhỏ bên góc tường.

"Có mấy lần anh tình cờ nhìn thấy hai đứa chúng mày gặp nhau trước cửa phòng học quanh hành lang, cũng có lần vừa vào cổng đã bắt gặp ở khuôn viên trường..."

Lưu Vũ khẩn trương: "Lúc đấy em trông thế nào? Có giống thường ngày không? Có điểm nào lạ không?"

"Em khẩn trương gì chứ, lúc nãy còn không phải mạnh mồm mà cãi nhau ở cantin à?"

Tỉnh Lung vừa cười vừa tỏ ra trêu chọc cái người da mặt mỏng. Bình thường nhìn chúng nó như hai người xa lạ, không ngờ lại từng có kiểu quan hệ kia.

"Em thì không có vấn đề, chỉ là Châu Kha Vũ..."

"Anh cứ nói đi..." Lưu Vũ chậm rãi tiếp lời.

"Anh để ý được, lần nào hai đứa chạm mặt em ấy cũng nhìn theo em rất lâu."

Lưu Vũ: "..."

.

"Tôi nói thầy nghe, chuyện tình cảm không thể vội vàng được, đặc biệt lại còn là Lưu Vũ. Mặc dù hai bọn tôi quen nhau không lâu nhưng tính thầy ấy...không thể cứ cứng rắn là được."

Trương Hân Nghiêu kéo Châu Kha Vũ vào một khóc khuất khu vực cantin, cùng ngồi trên một chiếc ghế đá mới toanh vừa được nhà trường thay thế. Hai người đàn ông cao lớn ngồi bên cạnh nhau, cánh tay của Trương Hân Nghiêu còn vươn ra khoác lên vai của Châu Kha Vũ mà bắt đầu luyên thuyên đàm đạo.

[BFZY] SerendipityNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ