Phòng bệnh không có chỗ ngồi, có lẽ là y tá cảm thấy bệnh nhân không có người đến thăm, nên không xếp ghế vào.
Cũng may Tiêu Chiến không tính ngồi xuống, đứng cạnh Vương Nhất Bác, lẳng lặng đánh giá thân ảnh nhỏ bé yếu ớt bị chăn đơn che mất một nửa đang nằm trên giường.
Trong phòng cơ hồ không nhìn thấy ánh sáng, may mà bên ngoài tiết trời nắng đẹp, tia nắng xuyên qua bức rèm chiếu vào miễn cưỡng có thể thấy được mơ hồ.
Tuy rằng không nhìn được ngũ quan cùng thần sắc của người trên giường, nhưng có thể nhìn ra thân hình tiều tụy suy yếu.
Nghe thấy động tĩnh, Mạc Dĩnh chống người ngồi dậy, tay rõ ràng run rẩy không tự chủ được, lại cười với bọn họ nhẹ tựa gió thoảng mây bay, giống như muốn bảo trì chút thể diện cuối cùng: "Mang thai nên thân thể không tiện, thất lễ."
Quan hệ của bọn họ không phải loại gặp mặt có thể hàn huyên, cho nên Tiêu Chiến chỉ cảm thấy khách sáo giải dối như vậy có chút nực cười: "Cậu phí sức muốn tôi tới đây, chỉ để khoe cái thai trong bụng thôi sao? Vậy tôi có nên nói một tiếng 'chúc mừng' không?"
Mạc Dĩnh nghe ra sự trào phúng của anh, lại cười theo, như là cảm khái, khó mà lý giải được: "Tiêu Chiến, tôi nghĩ đến năm năm nay anh sống không tốt, cho dù tính tình không đổi, ít nhất cũng mất đi vài phần nhuệ khí, không nghĩ tới vẫn là cái bộ dạng gây sự này."
Vương Nhất Bác tức đến cau mày, Tiêu Chiến đè lại tay hắn, thoạt nhìn không để ý đến công kích của Mạc Dĩnh: "Cậu hiểu lầm rồi, từ trước tới giờ tôi chưa từng nhắm vào cậu, nếu cậu cảm thấy bị mạo phạm, cũng là cậu tự mình đa tình, tôi đâu có rảnh."
Mạc Dĩnh cười lớn tiếng, dường như vừa nghe xong một câu chuyện cười cực kỳ vớ vẩn, cúi người áp lên đầu gối, cười đến chảy nước mắt.
Tự mình đa tình, quả thực là hình dung tàn nhẫn nhất.
Mấy năm nay hèn mọn phủ nhận tình trạng thân thể của chính mình cũng tốt, thích Vương Nhất Bác cũng tốt, Mạc Dĩnh luôn coi Tiêu Chiến là trở ngại lớn nhất đời mình, cho rằng sự xuất hiện của Tiêu Chiến đã phá hỏng kế hoạch cuộc đời hoàn mĩ không tỳ vết của cậu ta.
Mạc Dĩnh không cam lòng, dùng toàn lực đọ sức, đem những gì Tiêu Chiến "cướp đi" hết thảy trở về quỹ đạo.
Kết quả, Vương Nhất Bác không phải của cậu, đứa nhỏ không phải của cậu, thân thể "omega hoàn mỹ" từng khiến cậu kiêu ngạo, cũng đã hỏng đến không thể phục hồi.
Buồn cười nhất chính là, trông thấy bộ dạng xấu xí chật vật hiện tại, thái độ của Tiêu Chiến lại rõ ràng nói cho Mạc Dĩnh biết, ngay cả làm bia tập bắn cho Tiêu Chiến cậu cũng không xứng, cái gì mà "đọ sức", đều là Mạc Dĩnh tự mình đa tình mà thôi.
Mạc Dĩnh càng cười càng thấy hoang đường, bụng bởi vì co rút mà đau đớn, mồ hôi tinh mịn che kín trán, Mạc Dĩnh lại vẫn đang cười, nước mắt loang lổ ướt nhẹp đầu gối.
Bộ dạng điên dại hơn nữa cũng không làm Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến sinh ra được chút thương hại nào, ngược lại càng nhìn càng cảm thấy tức cười.
BẠN ĐANG ĐỌC
[BJYX] Edit | Kén | 茧
FanfictionTác giả: 初久 Tình trạng nguyên tác: Hoàn 36 chương Tình trạng edit: Hoàn Alpha sĩ quan Bo x Omega bác sĩ Tán Gương vỡ lại lành/ Vườn trường/ Tiểu Tỏa Nhi đi tìm ma ma Link lofter: https://chujiu819.lofter.com/post/30cd10e1_1cbf372e6 Bản dịch đã có sự...