Chap 7

3.1K 249 1
                                    

"Kính coong!"

Lần này ra mở cổng không phải là chị mà là một anh nào lạ hoắc.

- Cậu tìm ai?

- A...cho em hỏi, chị Tú Kỳ có ở trong nhà không ạ? Em muốn gặp chị ấy một lát...

- Ừm...cậu đợi ở đây, tôi sẽ vào trong gọi cô ấy.

Có vẻ như anh ta là bạn trai Dương Tú Kỳ, trông không chào đón Vương Nguyên ở chỗ này lắm, cũng đúng thôi, không dưng lại có một thằng con trai mặt mũi sáng sủa đứng trước nhà bạn gái mình, trên tay lại cầm một gói quà nữa chứ.

Vương Nguyên nhìn xuống bàn tay bị băng lại của mình và tự nhủ, đây là lần cuối cùng mình gửi quà cho anh. Nhớ lại hôm qua về nhà, mẹ cậu tá hỏa lên khi thấy bàn tay 5 ngón thì đến 4 đầu ngón tay bị băng kín, gặng hỏi thì cậu chỉ đáp qua loa "Do con lúc khóa cửa không cẩn thận bị kẹp phải". Lạy trời, cái lí do vô nghĩa nhất thế gian kia, mẹ cậu cuối cùng cũng không hỏi lại nữa, còn nhóc con nhà cậu - Tiểu Lộc, nó nhìn bàn tay cậu thế nhưng không hiểu gì, cơ mà vẫn sẵn sàng nhường cái bánh trứng đang ăn dở để an ủi cậu. Nhắc đến bé con, cậu không thể ngừng cười được.

- Lần này là gì nữa thế em?

Giọng nói của chị đánh thức cậu khỏi dòng suy nghĩ, với lại tông giọng của chị cũng cao hơn, có lẽ là bực tức vì lần trước bị cho leo cây đây mà.

- À...đây là lời xin lỗi của anh ấy. Chị mở ra là biết ạ.

Bức tranh vẽ chị cùng cốc cacao trên bàn bốc khói nghi ngút đang nhìn ra ngoài trời mưa.

- Hóa ra hôm ấy cậu ta có đến sao? - Chị có điểm sững sờ.

- Vâng, nhưng vì anh ấy nhát quá nên chẳng dám xuất hiện. - Cậu le lưỡi giải thích.

- Mà tay em bị sao vậy?

- Cái này, không có gì, chỉ là vô ý bị thôi ạ. Còn nữa, anh ấy nhắn với chị sáng Chủ nhật tuần này tại địa điểm cũ. Vậy thôi, nhiệm vụ của em từ đây cũng kết thúc rồi, chào chị!

Vương Nguyên cười nhẹ nhõm, đạp xe trên đường phố với tâm trạng khá phấn khởi. Là một người yêu Văn, cậu luôn mong những câu chuyện mình đọc đều có một kết thúc tốt đẹp, vẹn toàn. Ngoài đời thực này cũng vậy, còn gì tốt hơn khi thấy mọi chuyện đều êm ấm, hạnh phúc chứ?

Ngoài trời mưa đang bay bay, cũng chỉ là một cơn mưa bóng mây mà thôi. Vương Nguyên giơ bàn tay bị thương của mình ra cố hứng lấy vài giọt nhưng không thành. Đã bảo đây là mưa bóng mây mà.

"Em vẫn không hiểu tình yêu là gì

Nên em vẫn chưa dám yêu

Nhưng tại sao trái tim khờ dại của em vẫn còn đập mạnh mẽ thế này?

...Trái tim đi theo tình yêu

Em phải làm gì đây?..." (*)

~~

- Vương Đại Nguyên này...

- Gì? Không phải thường ngày mày đều nói tao là Nhị Nguyên sao? Hôm nay uống nhầm thuốc hả?

[Longfic][END][KaiYuan]Stand by youNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ