chap 14

1.8K 331 43
                                    

Author : Tiểu Táo Mật.
Beta : 31/07/2023

Tỉnh dậy trong cơn đói buổi sáng, Takemichi mệt mỏi bước đi, vào vệ sinh cá nhân, tiếng chuông điện thoại bàn vang lên, ngày càng to hơn ồn ào, liên tục, khiến cậu chạy ngay ra bắt máy.

" Moshi moshi ! Nhà Matsuno, tôi Matsuno Takemichi xin nghe".

Ngươi bên nghe cậu nhắc máy, có vẻ khá vui, nhanh nhảu đáp :

" Tôi là người của bên cơ sở giáo dục, sau khi nhận ra cậu Matsuno đây cũng là người bị hại trong vụ ông Hanemiya. Chúng tôi đã cùng nhau bàn bạc và thông nhất rằng các cậu sẽ được chuyển sang trường mới cũng như sẽ trả tiền đóng học cho cậu, cho đến khi cậu tốt nghiệp. Xin đừng kiện và cũng như hãy rút đơn kiện chúng tôi. Ý cậu thế nào ạ ?".

Thì ra là người của bên cơ sở. Sợ hãi giờ tìm đến cậu sao ? Nực cười ...

Takemichi dựa người vào tưởng, suy tư.

Nhưng hiện tại đang thiếu tiền, mà không đi học sẽ không có bằng tốt nghiệp..

Takemichi suy nghĩ, nếu có người đóng học hộ, ta sẽ dư tiền. Đi làm thêm sau đó đi ra ngước ngoài. Là tuyệt vời. Chuẩn bị trước cho sự nghiệp. Vừa tìm cách giúp bọn bất lương trở về con đường ánh sáng chói loá. Ít ra cũng tiết kiệm một chút dành cho bé Chifuyu.

" Tạm thời cứ vậy đi.. vâng.. tôi hiểu rồi.. mai đi học sao !? À được tạm biệt ".

Vui ? Tất nhiên ! Takemichi vừa tiết kiệm được một khoản tiền kìa !

Cậu quay lại lục tủ lạnh ... Một lần nữa.

Thực tại khiến cậu chán ghét, nếu cứ với đà này tương lại gần sẽ rất khó với đến hơn là một tương lai tươi đẹp mà cậu mong muốn..

Với tư cách là một học sinh gương mẫu, học giỏi thì cậu sẽ chăm chỉ học tập hơn, nếu lười và trốn học sẽ hành hưởng đến tương lai.

Nói thì dễ làm mới khó.

Lại nuôi thêm mấy cái bụng nữa khiến Takemichi rơi vào khổ sở, biết làm cái gì đây ? Ở cái tuổi 14 này ?

Lấy trong tủ vài bộ quần áo, cậu chỉ muốn gào thét lên. Nguyên chủ này ít đồ quá. Phòng cách ăn mặc non, chẳng biết phối đồ. Takemichi ngẫm nghĩ gì đó, quyết định phối đồ để mặc.

Bước ra khỏi nhà, bao ánh mắt hướng về bộ đồ Takemichi khoác trên người.

Cậu không buồn bận tâm, bộ quần áo trên người cậu theo phong cách tương lai sau này.

Kiểu phối đồ này chưa nổi bao giờ đến khi anh trai cậu mặc lên trên người, bộ đồ mà anh phối, dần dần nó như diều gặp gió, bay vút lên.

Haizz... Anh ấy nổi tiếng thật.

Takemichi hơn buồn vì nỗi nhớ anh trai. Đi đến trung tâm thương mại, túi tiền takemichi sau khi lục trong con heo đất, và trong vài cái túi áo thì cũng đủ để mua đồ ăn.

Ai đó mà bao nuôi cậu thì tốt quá !

Takemichi không phiền đâu !!

Đi lòng vòng qua vài khu thì đồ ăn để nấu đã đủ ... Dùng cho hai ngày.

[ TR / alltake ]. Con Trưởng Họ Matsuno  Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ