Mộng, càng tốt đẹp thì lại càng không muốn tỉnh lại.
Tốt nhất từng khắc đều ở trong mộng, miễn cho trở lại sự thật buồn bã.
Phác Thái Anh biết mình đang mơ một giấc mộng đẹp, trong mộng nàng mặc áo cưới cùng Lạp Lệ Sa đi qua hồng thảm, được mọi người chúc phúc.
Nhưng chung quy cũng chỉ là mộng, nhất thời ngã say mê trong đó, xây dựng một thế giới hoàn mỹ không thể tự thoát ra được, tự cười chính mình đã sớm qua năm tháng mộng mơ, nhưng lại vẫn như cô gái tràn ngập ảo tưởng.
Phác Thái Anh đang lúc bán mộng bán tỉnh thì cảm giác được có người đang hôn nàng.
Nụ hôn mềm nhẹ như gió.
Đôi môi mềm mại như đóa hoa nhẹ nhàng điểm từng chút trên mặt nàng, sau đó là chóp mũi, đuôi lông mày...
Phác Thái Anh mở to mắt, nhìn thấy đôi mắt mỉm cười của Lạp Lệ Sa.
Ánh mắt Lạp Lệ Sa sáng ngời đen láy, từ giữa có thể bắt được một đạo tinh quang.
Giờ phút này tươi cười lan tràn khắp ánh mắt của nàng, ngay cả khóe mắt cũng mang theo ý cười.
Phác Thái Anh rướn người, cánh tay vòng qua eo nàng, ôm lấy lưng nàng, hai tay đan lại với nhau, vây nàng ở trong lòng mình.
Phác Thái Anh vẫn còn tham luyến mộng đẹp, không chịu thoát ra, thanh âm hàm hồ về phía Lạp Lệ Sa mà oán giận: "Vì sao không cho em ngủ tiếp?".
"Bởi vì chúng ta nên dậy sớm để thu thập này nọ." Sáng sớm mới dậy mà đã được đắm chìm trong thanh âm Lạp Lệ Sa, nghe được giọng điệu gọi dậy mềm mại quen thuộc, Phác Thái Anh thật sự muốn làm nũng, hảo hảo hưởng thụ quyền lợi của mình.
"Không chịu." Phác Thái Anh lắc đầu.
Lạp Lệ Sa cũng luyến tiếc ôn nhu của người yêu, càng luyến tiếc ấm ngọc ôn hương, nhưng tối hôm qua là đêm động phòng hoa chúc của cô dâu cùng chú rể, nếu để cho người khác biết được nơi này không có chú rể, chỉ có hảo hửu của cô dâu, thì thật không biết sẽ nháo ra chuyện gì.
Lạp Lệ Sa hồi tâm lại, kéo Phác Thái Anh trên giường ngồi dậy.
Phác Thái Anh nhìn nàng bằng ánh mắt u oán, xoay người đem nàng đặt dưới thân.
"Em hảo muốn chị, ngay lúc này." Phác Thái Anh nói.
Lạp Lệ Sa làm sao không nghĩ, nếu đây là hôn lễ của nàng, nàng sẽ cùng Phác Thái Anh pha trộn cùng một chỗ, từng giây từng phút đều luyến tiếc chia lìa, nhưng cố tình lại không phải hôn lễ các nàng.
Chuột con Phác Thái Anh cắn cắn vai nàng, Lạp Lệ Sa rụt cổ lại, nói: "Thái Anh, nghe lời chị, rời giường rồi dọn dẹp nơi này cho thật tốt, chị còn phải kêu Điền Chính Quốc đến...".
"Hai người bọn họ không chừng hiện tại cũng đang làm, chúng ta không thể bại bởi bọn họ, tỷ, chị thật sự không muốn sao?" Phác Thái Anh nghịch ngợm cười, rút ngón tay ra, huơ qua huơ lại trước mặt Lạp Lệ Sa, để nàng nhìn rõ thân thể nàng rốt cuộc muốn cái gì.
Tính trẻ con của Phác Thái Anh làm Lạp Lệ Sa đau đầu.
Bên ngoài thì nhìn như tiểu thư khuê các văn tĩnh tao nhã, nhưng mỗi khi chỉ có hai người thì lại giống một tiểu hài tử vô pháp vô thiên.

BẠN ĐANG ĐỌC
[Lichaeng - Cover] Đúng như của chị ôn nhu
FanficTác phẩm: Đúng như của ngươi ôn nhu / 恰似你的温柔 Tác giả: Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc / 彼岸萧声莫 Thể loại: trời sinh một đôi, ngọt văn, H nhẹ, HE Nhân vật chính: Lạp Lệ Sa x Phác Thái Anh, Kim Trân Ni x Kim Trí Tú Phối hợp diễn xuất: Kim Thái Hanh x Điền Chính...