Sau khi ăn trưa xong, tôi và Roseanne đi dạo quanh nông trại, mang một đứa con gái thành phố về nông thôn hẳn là cơ hội cho tôi chứng kiến những khía cạnh nực cười nhất của em. Roseanne vừa đi vừa than vãn, nào là chuồng ngựa hôi hám đến chuồng heo ồn ào. Em mong đợi gì chứ, chúng là động vật mà. Tôi được một tràng cười ngang ngửa khi em ngồi thụp xuống ôm đầu khi bị hai con ngỗng đuổi sát nút.
"Chúng ta về phòng được không...?" Roseanne run như cầy sấy bám chặt lấy tôi như phao cứu hộ, tôi vừa ôm bụng cười vừa quay về hướng căn nhà.
Một buổi chiều khác biệt so với những ngày trước, chúng tôi không cần phải ngồi hàng giờ trên xe ô tô để kiếm tìm nơi nghỉ chân nữa. Nhưng chung quy lại tôi cũng không nên ở lại nông trại nhà Myung quá lâu, đằng nào tôi và Roseanne cũng đang bị truy nã, hẳn là tới cả các thành phố lân cận cũng đã phát động tìm kiếm, không lâu nữa họ cũng sẽ tìm tới đây. Nếu không muốn gây họa cho họ thì tôi phải nhanh chóng nghĩ ra điểm đến mới.
Roseanne có vẻ thích ở đây, tất nhiên rồi, so với những nhà nghỉ ọp ẹp chúng tôi từng đến. Em không cần phải dùng quần áo để lót gối mỗi khi nằm xuống, và nhà tắm thì luôn có sẵn nước nóng để dùng, cảm tưởng như đã lâu lắm rồi chúng tôi mới được ăn đồ tự nấu.
Roseanne đáp ngay lên giường từ lúc vừa bước vào phòng, còn chưa kịp cởi giày, em mặc một chiếc áo khoác dạ dày cộp mượn của bà Myung, áo dài qua cả bắp chân nên giờ trông em như bị nuốt chửng bởi nó.
"Cô nghĩ lúc nào tuyết sẽ rơi?" Roseanne duỗi hai chân hai tay ra như một con sao biển rồi di chuyển lên xuống như thể đang làm thiên thần tuyết. Cũng không vui mắt lắm khi mà em đang làm nhăn nhúm ga giường, nhưng tôi cũng không phàn nàn.
"Giáng Sinh chăng?" Vậy là còn mấy tuần nữa, mong rằng chúng tôi vẫn có thể ở lại đây khi thời tiết xấu dần, tôi không muốn phải lái xe vào một ngày tuyết rơi và hơn hết là không muốn Roseanne bị cảm lạnh. Nghĩ đến đó, tốt nhất tôi nên xin nhà Myung một ít thuốc men.
Tối đó tôi mang đồ ăn lên phòng để hai đứa cùng ăn mà không làm phiền gia đình họ, mang theo một chai rượu để uống cho ấm người, Roseanne nhìn nó với đôi mắt mở to, không rõ là đang hiếu kì hay gì.
"Sao vậy?" Tôi ngẩng đầu lên nhìn em trước khi nhét miếng thịt cừu vào miệng, em nhai nuốt xong rồi mới cất tiếng trả lời.
"Cái này ngon lắm ạ?" Em nhìn xuống chai rượu vừa bật nắp của tôi.
"Tôi cũng không biết diễn tả như thế nào, tôi không uống vì nó ngon."
"Vậy cô đừng uống nhiều quá." Roseanne xiên dĩa vào miếng thịt cừu, ánh mắt rời khỏi chai rượu.
Tôi định hỏi em lí do, nhưng rồi tôi nhớ ra những gì đã xảy ra ở nhà em và lí do chúng tôi chạy trốn. Roseanne hẳn không có những kí ức tốt đẹp về đồ uống có cồn, điều đó khiến tôi cảm thấy xấu hổ vì đã để em nhìn thấy nó một lần nữa.
"... Tôi xin lỗi." Tôi vội cầm lấy chai rượu, toan đặt nó xuống chân giường.
"Cô cứ uống đi, không sao đâu, thật đấy." Roseanne tỏ ra bối rối trước hành động của tôi, em đưa tay ra nắm lấy cổ tay của tôi, khiến tôi giật mình bởi những ngón tay lạnh cóng của em. Chai rượu được đặt xuống khay, Roseanne nhìn tôi bằng ánh mắt hối lỗi, nhưng cũng quá đỗi dịu dàng "Em tin cô sẽ không như những người khác."
BẠN ĐANG ĐỌC
unhappy together;;chaelisa
Fanfiction;;đến tận thời khắc này, em mới đau đớn nhận ra, em không phải sự liên kết giữa Lalisa với thế giới, mà Lalisa mới chính là sự liên kết giữa thế giới và em. 060122-290322.