Hyeyoon ở bên ngoài phòng họp nhỏ kéo Heejin, ánh mắt ra hiệu vào bên trong, "Đây là thế nào? Sao cả ba ngày nay đều ở phòng làm việc thế?"
Heejin thấp giọng nói: "Hình như cãi nhau với thầy Jung, mấy ngày nay cũng không thấy thầy Jung đâu."
"Mấy ngày trước không phải rất tốt sao?" Hyeyoon buông Heejin ra, đẩy cửa phòng họp.
Jisoo dựa vào ghế salon ngẩn người, nhìn qua thấy mặt ủ mày chau, Hyeyoon định nói tin tức tốt đã cho tinh thần cô phấn chấn lên.
"Jisoo, hợp đồng bên đạo diễn Jo gửi tới, điều kiện khá tốt. Ngoài ra khi tin tức này được truyền đi, thù lao của các thông báo, phim truyền hình đều tăng lên."
Hyeyoon báo một con số, vẻ mặt đắc ý.
Vẻ mặt của Jisoo lại không thay đổi gì, Hyeyoon đưa tay vẫy trước mặt cô, Jisoo ngẩng đầu lên nhìn chị, đột nhiên hỏi: "Em đáng giá với từng đó tiền sao?"
Hyeyoon sửng sốt.
Jisoo lại hỏi lần nữa: "Quay một bộ phim truyền hình nhiều nhất năm tháng, em đáng được từng đó tiền sao?"
"Sao lại không đáng giá, phim truyền hình của em cả đài truyền hình và trang web đều tranh, quảng cáo thương nghiệp tranh nhau tìm đến, đài truyền hình và trang web đều không thiếu tiền, sao lại không đáng giá?"
"Em không phải so sánh với các cô ấy."
"Vậy em so với ai?"
Jisoo không trả lời chị, một lúc sau, ánh mắt của cô rủ xuống, "Em nghĩ như vậy có phải là già mồm cãi láo?"
"Tuyệt đối không phải già mồm cãi láo." Hyeyoon ngồi xuống bên cạnh cô, "Nói thật, chị cũng nghĩ tới vấn đề này. Nhưng thị trường hiện nay chính là như vậy, em không lấy thì có người khác lấy, em không kiếm số tiền này, em quay phim truyền hình vẫn bán được giá, có khác thì cuối cùng vẫn rơi vào trong túi nhà đầu tư. Cho nên em nghĩ chuyện này có phải vấn đề già mồm cãi láo/kiểu cách hay không, thật sự vô nghĩa."
"Hơn nữa, chị hỏi em, nếu như có người tìm em quay phim, trả em mấy chục triệu, em có nói em chỉ cần mấy triệu không?"
Jisoo hé miệng, nói thật: "Không biết."
"Cho nên em nghĩ chuyện này làm gì chứ? Vấn đề này quá vĩ mô. Chúng ta quay phim thật tốt, không làm việc vô nghĩa, không phụ lòng tác phẩm và đầu tư của người ta, làm từ thiện thì cũng nói được làm được là tốt rồi."Hyeyoon nói một hơi, dò xét hỏi: "Em sao lại đột nhiên nghĩ những chuyện này? Haein đâu?"
Hàng mi Jisoo khẽ động, không nói câu nào liền cầm điện thoại chơi game, Hyeyoon trong lòng mơ hồ hiểu ra, không nói gì nữa, nhìn cô chơi game một lúc liền đứng dậy rời đi.
Jisoo đánh hai ván xếp hạng, lại cả người thất thần, mở tin nhắn ra. Ngón tay theo thói quen kéo xuống, mở ra một cái tên.
Hai câu kia mấy ngày nay cô đã nhìn nhiều lần.
"Thật xin lỗi."
Tin nhắn này ngày đó cô đã thấy ngay, nhưng vẫn không nghĩ trả lời cậu.
Sau đó đã là đêm khuya.
"Mình phải đi công tác một khoảng thời gian, chưa xác định được lúc nào trở về."
Tây AnHaein cởi xuống áo phòng tĩnh điện, từ trong tủ bảo hiểm lấy ra điện thoại di động của mình, ấn xuống một cái, quả nhiên là sập nguồn.
Cậu mặc áo khoác đi ra ngoài, Dong-goo đi tới, "Haein, chờ tôi đi cùng."
Haein chờ hắn thay quần áo xong, hai người cùng nhau đi tới nhà khách bên cạnh Trung tâm đo lường và kiểm soát.
Tháng 11 ở Tây Bắc đã vô cùng lạnh lẽo, hơn sáu giờ trời còn chưa sáng, trời đất một mảnh tối tăm yên tĩnh, chỉ có ngọn đèn đường yếu ớt chiếu sáng con đường dưới chân.
Bị gió thổi tới, Dong-goo rụt cổ một cái, Dong-goo trêu chọc Haein: "Đi ra ngoài rong chơi một tháng, vẫn giữ vững chuyên nghiệp đấy."
"Chủ yếu là do công lao của mọi người trong Trung tâm đo lường và kiểm soát." Trong đầu Haein vẫn quanh quẩn số liệu, "Tuổi thọ của vệ tinh vẫn chịu ảnh hưởng."
"Tuổi thọ ban đầu dự tính là ba năm, bây giờ đã vượt qua thời gian dự tính, lại nói lần này nguyên nhân trục trặc cũng không ở phương diện thiết kế tổng thể." Dong-goo ngáp tiếp một cái, dùng sức lắc lắc đầu, "Chiếc vệ tinh này là chiếc đầu tiên cậu tham dự thiết kế mô hình nhỉ, cũng là lần đầu chúng ta hợp tác."
"Ừ."
"Cậu đoán lần đầu đầu tôi thấy cậu có cảm giác gì?"
"Là ghen tị." Haein cười cười, "Rất rõ ràng."
"Xì." Dong-goo cười mắng một tiếng, "Ban đầu tôi cảm thấy, ai ôi có người chỉ có mặt tiền đến, kết quả không bao lâu sau thì cậu trình cho tôi một phần phương án ưu hóa tổng thể, trong đầu tôi nghĩ không tệ đó, lúc này mới cảm thấy ngoại hình đẹp mà người cũng lương thiện."
Haein bất lực, "Chú ý dùng từ, đừng làm cho sinh viên kỹ thuật chúng ta mất thể diện."
Dong-goo cười hắc hắc, đột ngột nói: "Chúng ta nói về chuyện tiền bạc?"
Bước chân Haein chậm lại, "Thầy nói với anh?"
"Heo tổng gọi điện cho tôi, để tôi nói xa nói gần, có phải cậu có khó khăn gì không?" Dong-goo vừa nói vừa chợt nhớ tới cái gì? Có liên quan tới người nhà cậu phải không?"
Hắn đột nhiên hiểu ra: "Tôi nhớ ra rồi, có một ngày cậu nhận điện thoại nhà, dùng tiếng địa phương, ngày hôm sau liền có gì đó khác khác."
Haein chầm mặc trong chớp mắt.
"Nhà không có chuyện gì." Cậu trả lời, "Chính là trong lòng em rối bời."
"Không có chuyện gì là được." Dong-goo gật đầu một cái, không truy hỏi nữa, "Tôi có chút tò mò, làm ở Ngân hàng Đầu tư kiếm được như vậy? Mới vừa tốt nghiệp trăm vạn có phải thật không?"
"Xem người, xem tình hình năm đó." Haein nói, "Có người nắm bắt được khủng hoảng tài chính năm 2008. Em tốt nghiệp năm ấy, khủng hoảng tài chính vừa hòa hoãn, coi như không tệ."
"Tôi nếu đến Google lương cũng cao, không nói Google, đi NASA cũng không tệ, nhưng thân là người ngoại quốc, chắc hẳn không bao giờ được tiếp xúc với kỹ thuật nòng cốt, hơn nữa một khi có thành quả chẳng phải là của bọn họ sao, tôi cũng không có quan điểm vì toàn nhân loại gì đó."
Hắn móc ra thuốc lá, đưa cho Haein một điếu.
"Biết tại sao cho tới bây giờ tôi vẫn không giữ lại cậu không? Bởi vì cho đến giờ tôi vẫn không cảm thấy cậu sẽ rời đi. Tôi vẫn cảm thấy tôi và cậu những người giống nhau, dùng lời lão bà nhà ta mà nói, không đúng lúc. Mô hình hiện tại là chúng ra cùng nhau thiết kế, cùng nhau luận chứng, cùng nhau bàn phương án. Tôi cảm thấy cậu không bỏ được, tôi còn đánh cuộc với người ta, nếu cậu rời đi, tôi liền đổi tên kêu chuồng heo Dong-goo."
Haein cúi đầu chuyên chú nhìn thuốc lá trong tay, "Chẳng phải đoàn tụ gia đình sao? Đều là anh chị em."
"Cút, vậy tôi với cậu cũng là anh em."
Dong-goo hít một hơi thuốc lá, "Tôi có một vấn đề này Haein, việc vệ tinh trục trặc ai cũng không chắc chắn được, lần này chúng ta giải quyết trong năm ngày, nhưng tốn mấy tháng cũng có, nếu thật là mấy tháng, liệu Ngân hàng đầu tư liệu có thể chờ cậu? Hay cậu mặc kệ bên này, phất tay rời đi?"
![](https://img.wattpad.com/cover/301957688-288-k53229.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
[Haesoo] - Em là niềm kiêu hãnh của anh (Chuyển ver )
RomanceNam chính thời trung học không yêu nữ chính là thật. Nam chính từng yêu nữ phụ là thật Nam chính năm 30 tuổi cặm cụi viết thư trả lời tất cả những câu hỏi nữ chính năm 17 tuổi từng hỏi mình là thật. Cuối cùng họ yêu nhau, ở bên nhau cũng là thật.