"Ê Chanh!" Tâm kéo tay tôi, tỏ ra suy tư, "Tao thấy Khánh Nguyễn nhìn mày... Kiểu, nó lạ lắm."
"... Hả?" Tôi đang tập trung nhai dở miếng bánh mỳ, lúng búng hỏi lại, "Cái gì lạ? Ai lạ?"
"Thằng Khánh ấy!" Tâm cau mày, đánh mạnh vào vai tôi, "Mày không thấy nó đối xử với mày lạ lạ à?"
"Ồ..." Tôi giả ngây giả ngô, cố tình không hiểu ý nó, "Khánh vẫn thân thiện hòa đồng dễ gần đáng mến đó giờ mà? Nó ra chào tao chứ làm gì đâu mà lạ?"
"Vãi cả "thân thiện hòa đồng dễ gần"? Mày chắc chưa?" Tâm tỏ ra ngạc nhiên như thể vừa nghe được câu chuyện vô lý nhất trên đời, "Thôi con này ngu hết cứu rồi."
Tôi bĩu môi:
"Mày vòng vo thế? Nói thẳng luôn là mày thấy thằng Khánh tự dưng thấy hứng thú với tao, chắc nó tán được mấy hôm rồi đá tao vì chán, tao lại thành trò đùa mới của đám bạn thân nó chứ gì?"
Tâm nhìn tôi tán thưởng:
"Trông mày ngu ngu mà cũng khôn phết nhỉ."
"... Ai dạy mày vừa đấm vừa xoa như thế hả?"
Tâm đổi giọng:
"Nhưng mà thực ra tao thấy Gia Khánh cũng được."
Tôi nhướng mày, đột nhiên cảm thấy hơi buồn cười:
"Tao tưởng mày bảo nó không đơn giản?"
Thằng Tâm nhìn tôi như nhìn một đứa thiểu năng:
"Tao chỉ bảo nó không đơn giản chứ có bảo nó tệ đâu? Nói thật thì kiếm được người như thằng Khánh hơi khó, ngoại hình thì khỏi phải bàn, học hành cũng được, biết chơi nhạc cụ và thể thao, quan trọng là nhà nó giàu, nó không ngại để con gái đào mỏ đâu, vấn đề là đứa con gái đấy có đủ khả năng làm nó chịu chi tiền hay không thôi."
Sau đó, Trần Minh Tâm nhìn tôi một lượt từ đầu đến chân, nó chép miệng:
"Tao thấy mày có tiềm năng đấy."
"... Cảm ơn nhé."
Trần Minh Tâm vẫn chưa từ bỏ:
"Mày không biết đâu, nhà thằng Khánh là tòa lâu đài to đùng trên đường Lê Hồng Phong, tao nghe nói bố nó còn có vài căn biệt thự và chung cư cao cấp ở Hải Phòng, chưa kể đến bất động sản trên Hà Nội và ở nước ngoài nữa. Mày phải biết nắm bắt cơ hội, hiểu không?"
"... Bố nó buôn bất động sản à?" Tôi biết nhà Khánh giàu, nhưng mà không ngờ nó giàu đến mức đấy.
Tâm gật đầu:
"Chuẩn, mấy năm nay giá nhà đất tăng vù vù, mà bố nó mở công ty chứ không phải cò đất vớ vẩn đâu. Tiền để đâu cho hết."
Tôi tròn mắt nhìn lại nó, cảm thấy hơi khó tin.
"Trước giờ tao cứ nghĩ Quân Trần giàu nhất lớp mình cơ."
Thằng Tâm xoay xoay sổ đầu bài trên tay:
"Nhà Quân Trần cũng giàu thật, nhưng chưa là gì so với Gia Khánh cả, chẳng qua thằng Quân thích thể hiện, còn thằng Khánh kín tiếng hơn. Trước nó học trường tư đấy, chẳng qua nhà nó chuyển về Hải Phòng nên phải vào trường công lập thôi."
BẠN ĐANG ĐỌC
[FULL] Chanh Mật Ong
RomantizmKhánh lười biếng ngả đầu vào vai tôi, mái tóc mềm mại của nó cọ khẽ vào cổ khiến tôi thấy hơi nhồn nhột. Tôi hơi hích vai muốn đẩy nó ra, nhưng có vẻ như cái hành động biểu thị sự phản đối của tôi càng khiến nó thêm thích thú, và đầu nó thì vẫn chẳn...