Edit: Shun An
Beta: Be Lười
Lúc anh nói câu này, khóe miệng có nụ cười nhẹ, thoạt nhìn rất không đứng đắn.
Nguyễn Tư Nhàn sửng sốt một chút, giơ tay vỗ nhẹ nhẹ vào gương mặt của anh một chút, ngay sau đó nhảy xuống sô pha.
"Anh đừng tưởng bở."
Phó Minh Dư chậm rãi đứng lên, hơi bất đắc dĩ.
"Được! Nợ đi."
Anh ngược lại rất biết cách tìm bậc thang mà xuống đấy.
Nguyễn Tư Nhàn xoay người không để ý đến anh, cầm lấy cái ly trống không đặt vào bồn nước trong bếp rửa sạch.
Phó Minh Dư đi theo phía sau cô, bạn rất nhỏ dòng nước thanh, hỏi: "Không khổ sở?"
Nguyễn Tư Nhàn dùng sức chà cái ly, "Ừ" một tiếng.
"Vậy tôi về đây."
Nguyễn Tư Nhàn cúi đầu, nói ra một tiếng "Cảm ơn" gần như không thể nghe thấy được.
Phó Minh Dư không nghe được, nhưng là đi đến nửa đường, lại quay lại đầu hỏi: "Chiều mai có rảnh không?"
"Sao thế?"
"Cùng tôi ra ngoài một chuyến?"
"Đi đâu thế?"
"Bạn bè tụ họp một chút."
Nguyễn Tư Nhàn quay đầu nhìn anh, tuy rằng không nói chuyện, nhưng trong mắt biểu lộ rõ ràng ra sự dò hỏi "Anh với bạn bè gặp mặt mang theo tôi làm gì?".
Thật sự không hiểu hay là giả vờ không hiểu đây.
Phó Minh Dư xoay cổ, thở dài.
"Người khác có vợ thì dẫn vợ tới, có bạn gái dẫn bạn gái, tôi không muốn đi một mình."
Nói nghe còn rất đáng thương.
"Ồ! Là như vậy à." Nguyễn Tư Nhàn xoay người tiếp tục rửa ly, đuôi mày khẽ nhếch lên: "Anh có thể không đi."
"......"
Phó Minh Dư cúi đầu nhìn cô, không chắc chắn được có phải bản thân trông thấy nụ cười nhạt ở khoé môi cô.
"Tiền thưởng quý này gấp đôi, có đi hay không?"
Nguyễn Tư Nhàn buông cái ly thật mạnh, "Bộp" một tiếng, làm ra khí thế "Anh cho rằng tôi sẽ vì tiền mà khuất phục sao?".
Sau vài giây im ắng ngắn ngủn.
"Ngày mai mấy giờ?"
Không sao! Tôi chính là không qua được tiền.
"Hai giờ." Phó Minh Dư chậm rãi lùi lại ra phòng bếp, nhìn cô nâng nâng cằm, cười nói: "Tôi đến đón em."
Mưa thu đứt quãng, ban đêm lại mưa xuống, liên tục không ngừng đến sáng, mưa rơi làm nhiệt độ cũng hạ xuống.
Nguyễn Tư Nhàn ít khi ngủ không yên giấc như vậy.
Tới gần sáng sớm lúc ấy cô nằm mơ, cảnh trong mơ từng cảnh không hề logic rồi lại liên quan với nhau, từng cảnh tượng giống như đèn kéo quân thoáng qua trước mặt cô, người cũng chưa lạc vào cảnh giới kỳ lạ, ngược lại giống như một người đứng xem vậy.
Đầu tiên là thấy là nhìn thấy bức tường hay trèo qua khi còn nhỏ sập ầm ầm, nhưng thứ bị đập bể lại là bàn trang điểm ở trong nhà của Đổng Nhàn.
Quay người lại, lại thấy Đổng Nhàn cầm vỉ pha màu, giống như không nghe thấy mà ngồi ở trước cửa sổ vẽ tranh sơn dầu.
Nguyễn Tư Nhàn đến gần nhìn, bức tranh kia lại là dáng vẻ của cô sau khi lớn lên.Cảnh trong mơ cuối cùng ký ức đến nơi đây thì mơ hồ, lúc Nguyễn Tư Nhàn mở to mắt, đồng hồ trên tường đã chỉ 8h.
Cô như cá chép bật một cái dậy, không tâm tư đắm chìm vào cảm xúc ở trong mộng, lập tức xuống giường rửa mặt.
Sáng nay có buổi huấn luyện an toàn, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ tiến hành đến giữa trưa. Nhưng mà Phó Minh Dư nói thời gian là 2h chiều, cô vốn định là trước đó sẽ trang điểm một chút, bây giờ xem ra không có thời gian.
Cố gắng đuổi kịp giờ, cô vẫn về nhà lúc 12h30 trưa, dành ra cho mình một tiếng rưỡi.
Một tiếng rưỡi thật sự không tính đầy đủ, chỉ là gội đầu rồi để khô cũng đã mất nửa tiếng.
Trang điểm xong, khó khăn lắm cũng chỉ còn có 20 phút, cô vẫn đang đứng trước tủ quần áo do dự.
Hôm nay nhiệt độ lại hạ, app thời tiết nhắc nhở phải giữ ấm, nhưng Nguyễn Tư Nhàn lựa đến lựa lui mấy cái áo khoác, không phải cảm thấy cái này quá tươi thì chính là cái kia quá dày, mặc lên giống như là một con gấu.
Cuối cùng cô chọn được hai cái gửi cho Biện Toàn và Tư Tiểu Trân tham khảo giúp.
[ Biện Toàn ]: Trịnh trọng như vậy muốn làm gì thế?
Trịnh trọng sao?
Hình như là có một chút.
Hôm nay cô chính là vô tình có một loại cảm giác không thể để mặt mộc đi ra ngoài được.
[ Tư Tiểu Trân ]: Hẹn hò?
Vốn dĩ Nguyễn Tư Nhàn đã soạn hai chữ "Không tính", nhưng nghĩ nghĩ, lại xóa đi.
[ Nguyễn Tư Nhàn ]: Kiếm tiền.
Sau khi gửi đi, mặc kệ hai người kia liên tục gửi đến những dấu chấm hỏi, Nguyễn Tư Nhàn buông di động, quyết định vẫn là tự mình lựa chọn.
Từ phối ở bên trong đến áo khoác, rõ ràng có tinh xảo lại là kiểu mới được yêu thích, nhưng Nguyễn Tư Nhàn lại theo bản năng chọn màu trắng mộc mạc phù hợp với mùa thu, cảm thấy không thể để người khác nhìn ra là cô trang điểm tỉ mỉ.
Nhưng việc che dấu đi dụng ý này lại dừng lại trên việc chọn nước hoa và trang sức.
Cuối cùng cô lại đang ở lựa chon khó khăn nhất, chọn giày.
Tủ giày ở cửa vào, Nguyễn Tư Nhàn đảo mắt liếc qua, hơi rối rắm.
Cô muốn mang giày cao gót mũi nhọn, nhưng không biết hôm nay đi nơi nào, có cần đi nhiều hay không.
Chần chờ một lúc, chuông cửa vang lên.
Nguyễn Tư Nhàn tiện tay mở cửa, đẩy cửa ra một chút, cửa được Phó Minh Dư đỡ lấy đẩy ra từ bên ngoài.
![](https://img.wattpad.com/cover/305008789-288-k590538.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
HẠ CÁNH TRÊN TRÁI TIM ANH
RomanceTổng giám đốc lạnh lùng của hãng hàng không Hằng Thế - Phó Minh Dư ngồi ở khoang hạng nhất trên chiếc máy bay nhà mình. Một cô nữ tiếp viên hàng không tự ý đi đến đưa cà phê cho anh ba lần. Phó Minh Dư ngước mắt lên nhìn nữ tiếp viên eo nhỏ chân dài...