Dịch: Bống
Beta: Be Lười
Tốt nghiệp cấp ba gần mười năm, kể từ đó đông tây mỗi người mỗi ngả, tính ra đã thật lâu rồi không có gặp mặt.
Phó Minh Dư nhớ tới lần trước cùng Lý Chi Hòe chạm mặt vẫn là năm ngoái chủ nhiệm lớp cấp ba, cũng chính là lúc ba cô ta bệnh nặng một thời gian, anh dành thời gian đến thăm một lúc, ở phòng bệnh hai người vội vàng thoáng nhìn nhau.
Phó Minh Dư không phải người dễ liên hệ, đại học không ở trong nước, cùng bạn bè cấp ba liên lạc tiếp xúc rất ít. Sau khi tốt nghiệp về nước, mọi người đều nhận được tin tức, thường thường mời đến buổi hẹn tụ họp, anh cũng không phải là có chuyện không đi được, chính là giả vờ mượn chuyện không thể đi, trước nay chưa từng xuất hiện ở nơi có nhiều bạn học lớn nhỏ như vậy.
Ngày thường công tác quá bận, anh không nghĩ sẽ đem thời gian lãng phí tại những loại xã giao vô vị này.
Nói hiện thực một chút, cũng là đám học sinh hồi cấp ba kia cũng không phải tất cả đều nằm trong phạm vi cùng lớp với anh, không cần phí thời gian đi gắn bó quan hệ.
Nhưng thật ra với Lý Chi Hòe, anh có chút ấn tượng.
Thứ nhất, Lý Chi Hòe là con gái chủ nhiệm lớp anh ta, bởi vì nguyên nhân của thầy giáo, có chút liên hệ không nhiều không ít.
Thứ hai, năm nay sự tồn tại của Lý Chi Hòe thật sự quá mạnh mẽ, lên màn ảnh, hot search không ngừng, tuy là Phó Minh Dư bận việc công tác, cũng được nghe từ bạn bè nói qua không ít lần.
Lại nói, Lý Chi Hòe thời còn học cấp ba không tính là xuất chúng, nếu không phải vì là con của chủ nhiệm lớp, căn bản Phó Minh Dư sẽ không chú ý tới cô ta.
Khi đó, gu thẩm mỹ cùng cách ăn mặc của cô ta không dung nhập với nhau, có phần anh khí, không đủ mềm mại, mà cô ta cũng sẽ không trang điểm, còn cắt tóc ngắn, mặc đồng phục học sinh như một cô nàng tomboy thực sự.
Sau đó, cô ta thi vào học viện điện ảnh, nhưng có một số người nhìn không thuận mắt, đã dự liệu đến tiền đồ tương lai gập ghềnh không suôn sẻ của cô ta.
Sự thật cũng đã xác thực, phải mất sáu đến bảy năm kể từ khi tham gia quay bộ phim truyền hình đầu tiên đến năm ngoái, người này đã đến tuổi hai mươi bảy hoặc tám mà vẫn không nổi tiếng, ngay cả người đại diện cũng đã từ bỏ cô ta.
Ai biết rằng năm nay cô ta bắt đầu nổi lên, từ bộ phim tình yêu ít kinh phí trở thành hạt giống không lường được của phòng bán vé, đến phim hài kịch kỳ nghỉ hè được khen ngợi độ nhiên nổi tiếng và giải thưởng của bộ phim văn học cách đây không lâu, một đường từ diễn viên hàng thứ 18 đến hàng ngũ diễn viên top đầu.
Đều nói "đỏ" thay đổi con người, có lẽ là bởi vì danh khí lên rồi, các phương diện tài nguyên cũng tốt hơn, Lý Chi Hòe tựa như được thay da đổi thịt, cũng có vẻ quyến rũ ý vị.
"Nghe nói anh đến tham gia triển lãm hàng không, sao lại không thấy Yến An đến vậy?" Lý Chi Hòe quàng chiếc khăn quanh mái tóc xoăn dài, quấn một vài sợi vàng dưới ánh đèn mơ hồ của tiệc rượu mà lộ ra chút ánh sáng.
"Lần này triển lãm hàng không là chị anh ta
tham dự." Phó Minh Dư nâng chén ý bảo, "Chúc mừng, nghe nói cô tháng trước đạt được giải thưởng."
Lý Chi Hòe cười nói: "Đều nhờ vào đạo diễn cùng biên kịch quảng bá tốt thôi."|
Cô ta ngẩng đầu lên và nhấp một ngụm rượu, gõ gõ ngón tay vào đế ly, suy nghĩ về điều gì đó, nhưng cô lại thấy ánh mắt của Phó Minh Dư rơi vào điện thoại của mình.
Anh liếc xuống điện thoại và thấy câu nói của Nguyễn Tư Nhàn "Chỉ cần thay trai nhanh, thì sẽ không có bi thương, mà chỉ có tình yêu:)", có chút ngứa răng.
[Phó Minh Dư]: Gợi đòn?
Khi Phó Minh Dư trả lời tin nhắn, Lý Chi Hòe để ly rượu ở phía trước môi, nửa che nửa lộ mà đánh giá anh.
Năm trước ở phòng bệnh vừa thấy anh, lại vội chạy show, lời nói cũng chưa nói được hai câu, nhưng người đàn ông kia vẫn như cũ, vẫn lóa mắt như thiếu niên năm ấy như vậy. Điểm bất đồng chính là khí chất lắng đọng lại mà càng thêm trầm ổn.
![](https://img.wattpad.com/cover/305008789-288-k590538.jpg)
BẠN ĐANG ĐỌC
HẠ CÁNH TRÊN TRÁI TIM ANH
RomanceTổng giám đốc lạnh lùng của hãng hàng không Hằng Thế - Phó Minh Dư ngồi ở khoang hạng nhất trên chiếc máy bay nhà mình. Một cô nữ tiếp viên hàng không tự ý đi đến đưa cà phê cho anh ba lần. Phó Minh Dư ngước mắt lên nhìn nữ tiếp viên eo nhỏ chân dài...