Chương 17: Đã sớm nói là em gái tôi không thích cậu

118 16 9
                                    

Nhất thời, cậu cảm thấy như bị một tia sét bổ vào đầu, cậu chậm rãi nhìn Sở Ly, từ trong miệng đông cứng hỏi: "Anh?"

Sở Ly nhún vai, đôi mắt nhàn nhạt ngắm nhìn cậu một cái: "Ừm."

Hắn chậm rãi cúi người xuống thưởng thức biểu tình trên mặt Cố Lạc, môi ngốc nghếch mà hé ra, đôi mắt trừng lớn, thoạt nhìn giống như một con mèo ngu ngơ.

"Bạn cùng phòng, hiện tại có phải hối hận rồi không?" Hắn chớp chớp mắt, đỡ Cố Lạc từ dưới đất lên.

Đại não Cố Lạc vẫn đang trạng thái chết máy, cho nên tình huống hiện tại là gì đây, tình địch ngày xưa lại trở thành anh vợ? Tôi đệt, biết chơi thật đấy.

Thẩm Tuyết cũng thấy được Cố Lạc, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Cố Lạc, sao cậu lại ở đây?"

Cố Lạc lúc này mới phục hồi tinh thần lại, nghĩ đến nữ thần còn ở trước mặt, lập tức thay thế thành một gương mặt tươi cười: "A ha ha, không cẩn thận té ngã một cái, cũng không phải chuyện lớn gì."

Cố Lạc vừa dứt lời, Sở Ly thả lỏng tay, trọng lượng lại dồn lên chân cậu một trận vô cùng đau đớn, nhịn không được hô một tiếng: "Á~"

"Biết đau thì thành thật chút." Sở Ly nhẹ nhàng bổ một đao xuống đầu Cố Lạc.

Cố Lạc trừng mắt với hắn một cái, xem xét đến thân phận anh vợ của hắn, ông đây không thèm so đo nữa.

Thẩm Tuyết nhàn nhạt cau mày, ngữ khí vẫn rất quan tâm, khiến lòng Cố Lạc vẫn vui vẻ một chút: "Bị trẹo chân rồi sao? Nhìn có vẻ rất nghiêm trọng đó, anh, đỡ chút đi."

Sở Ly sau khi nghe được thì đem tay Cố Lạc gác lên vai mình, mùi sữa tắm nhàn nhạt trên người hắn kích thích khứu giác Cố Lạc, không biết vì cái gì, Cố Lạc cảm thấy người mình có chút nóng, cậu liếm liếm đôi môi khô khốc, không để ở trong lòng.

Trong giọng nói của hắn mang theo sự đùa giỡn: "Bạn học Cố, thế nào, gọi dễ nghe một chút thì tôi đỡ cậu?"

"Anh, đừng làm khó người ta nữa!" Thẩm Tuyết vì bạn học mà lên tiếng.

Sở Ly nhướng mày, lỏng tay ra: "Em tôi cũng không quản được tôi đâu, nghĩ kỹ xem, hửm?"

Cố Lạc nhíu mày, trong lòng vô cùng không thoải mái, nghĩ thầm từ khi cậu gặp người này, vẫn luôn bị hắn trêu đùa trong tay.

Nhưng cảm giác ân ẩn đau trên chân cậu cho biết, lần này là rất nghiêm trọng, khẳng định không thể tự đi được.

Khuất nhục mà nhìn Sở Ly, đối phương mặt mày giãn ra, biểu tình cực kì thích ý.

Cố Lạc cắn cắn môi, nghĩ thầm, coi như là gọi anh vợ trước vậy, môi cậu giật giật, nhỏ giọng nói.

"Anh, đỡ em một chút đi."

Âm thanh cậu mang theo một tia e lệ, so với nình thường còn mềm mại hơn ba phần, đôi mắt cũng hơi rũ, lông mi nhẹ nhàng run rẩy.

Sở Ly thế nhưng lại cảm thấy trên má mình cũng có chút khô nóng, bị một tiếng "anh" này của Cố Lạc, giống như là bị điện giật.

[ĐM-Edit] Giáo bá là một cái eo nhỏ - Thị MêNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ