Chap 1

1.6K 51 0
                                    

Chào mọi người 👋
Mình vừa đổi điện thoại nên bị mất cái acc viết truyện kia luôn 😭

Mình xin không nói tài khoản lúc trước của mình nha

Lần này mình viết mong mn ủng hộ

Iuu mn 😚

Vào truyện nè :33

Tôi - Đình Trọng- năm nay tôi đang học lớp 10 và nếu tính theo dương lịch thì tôi đã 17 tuổi rồi, cái tuổi mà người ta thường nói: " 17 bẻ gãy sừng trâu " nhưng tôi cảm thấy mình chẳng có tích sự gì cả, vì tôi còn bám váy mẹ để đi học, chưa từng đi làm để nuôi gia đình và cũng chưa có 1 gia đình hạnh

Mẹ tôi - Lê tuyết Nga - là 1 người vợ hiền mẹ đảm, luôn hết lòng vì gia đình, tuy nhiên mẹ tôi có hiền cỡ nào, đảm ra sao thì cũng không sống nổi với người chồng như cha tôi, ông là 1 người " sáng nhậu - trưa say - chiều xỉn " cho dù mẹ tôi có đi làm bao nhiêu đi chăng nữa thì cũng không đủ tiền để dâng lên miệng ( ý nói của mình là: rượu với mồi ) của ổng ( chỉ thứ 7, chủ nhật thôi ), chưa hết đâu cha tôi còn có 1 có vợ bé bên ngoài ( cha tôi cũng dáng cao ráo. Mái tóc bảy ba, ông luôn mặc áo sơ mi tô thêm vẻ đẹp của độ tuổi 38 của ông, nên rất nhiều người theo đuổi ông măc dù cha tôi đã có vợ ).
Theo tôi nghĩ, có lẽ cha tôi đã hết chịu nổi cuộc sống nghèo nàn nên ông đã li dị mẹ tôi và theo người đàn bà đó, người đàn bà đó không đẹp bằng mẹ tôi nhưng bà là một bà chủ của 1 nhà hàng ở bên Hà Nội. Khi li dị, ông không đòi lấy bất cứ thứ gì ( mà nói chung cũng không có gì để lấy, trừ chiếc xe đạp của tôi và 1 cái tivi để xả stret cho gia đình là có giá trị ) mà ông chỉ đòi dẫn theo 2 thằng con trai ( tôi và em trai thứ 2 của tôi - Đình Sơn ), vì có 2 lý do: 1 là ông muốn có người nối dõi cho ông, 2 là " vợ bé " của ổng không thể mang thai.

Tôi vì thương mẹ tôi và cũng 1 phần vì tôi hận cha nên không chấp nhân trước tòa án, còn em trai tôi thì ...haizz... nó không có quyền chọn lựa vì em tôi mới có 2,5 tuổi là thứ nhất, thứ 2 là mẹ tôi không thể lo cùng lúc 3 người con với số tiền lương là 2,8 -> 3,4 triệu / 1 tháng nên tòa đã phán thằng em Trần Sơn theo cha.

Rời khỏi tòa án ' khốn kiếp ' ấy, 3 mẹ con tôi bước đi trong mưa mà về nhà trọ - tuy không rộng nhưng cũng đủ sống - nước mắt mẹ đã lăn dài trên đôi má hồng hào ngày nào nhưng nay đã tiều tụy nhưng những giọt nước mắt ấy nó đã kịp nhòa cùng nước mưa nên em gái tôi - Trần Lệ Mỹ - đã không kịp thấy , tuy vậy tôi cũng bao giờ quên cảnh tượng đó, tôi tự hứa với lòng là sẽ cố gắng học thật giỏi để báo hiếu lại mẹ.

Ba năm nay ( lớp 7 -> 10 ) tôi đạt hs giỏi ( thật ra từ lớp 1 -> 6 tôi cũng là hs giỏi ), còn nữa 3 năm nay tôi cũng rất cố gắng để đạt hs giỏi cấp thành phố môn Toán ( môn chuyên của tôi, nhất là Đại Số ) để động viên mẹ, để cho mẹ bít cuộc đời mẹ mất đi thằng Sơn nhưng vẫn còn có tôi. Khoảng 1 năm sau ngày định mệnh đã đến, mẹ ngồi xuống anh em tôi và nó chuyện rất nghiêm nghị

- Trọng, Mỹ. Hai con có chịu có ba mới không???

Mẹ tôi nói giọng nghiêm nghị mà có vẻ mặt rất lo lắng chờ đợi 2 anh em tôi trả lời

- Ohh, tốt quá mẹ ạ, con cũng rất muốn có cha mới. Con hằng ngày mơ ước cả gia đình ta có cha, có mẹ, có anh Trọng, có con cùng nhau đi chơi, uống nước. Con mơ ước như vậy đó mẹ.

Làm Vợ Anh Nhé, Em Trai Của Anh 0421Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ