10. Duyên em từ rày thôi cũng đành thôi! (Hết)

38 6 0
                                    

"Út... Út có thể một lần để ý tới tôi hay không?"

- Út! Út Liên!

Tôi giật mình, tô canh chua cá lóc trên tay hơi nghiêng nghiêng, nước dùng sánh khỏi vành tô rớt xuống lòng bàn tay bỏng rát.

- Con nghĩ đi đâu mà như mất hồn thế?

Má cau mày đỡ tô canh trên tay tôi, đặt xuống mâm cơm. Tôi hơi chột dạ, vội vàng ậm ừ:

- Đâu... con có nghĩ gì đâu má...

- Thôi, ăn cơm đi Út.

Trong bữa cơm trưa ấy, má vừa gắp cho tôi một miếng cá vừa hồ hởi khoe:

- Cá này là cậu Ba nhà thím Mẫn biếu má đó Út.

Tôi gục gặc đầu không đáp lời, má lại chép chép miệng nhìn tôi dò hỏi:

- Hổm rày, nó có biếu má ít vải may áo dài... Ba Thắng cũng chu đáo ghê hén Út? Mà nè, chiều qua má đi làm đồng về thấy hai đứa đứng nói chuyện ngoài ngõ hả?

- Má... - Tôi nhăn mặt kêu má, má cứ "Ba Thắng, Ba Thắng" hoài à, làm như ảnh là con rể má rồi không bằng.

- Gì hả trời? Má thấy nó thật lòng với con chứ bộ, xem chừng là má ưng nó rồi nghe Út!

Tôi giả vờ không nghe thấy lời má nói, cúi đầu và cơm thật mạnh, chẳng hiểu sao hai vành tai cứ nóng ran hết cả lên.

Buổi chiều muộn ngày đám cưới chị Huệ, tôi đã bối rối mãi mà chẳng thể nói nên lời, chỉ đành đứng chôn chân bên bờ ao nhìn bóng lưng vững chãi của Ba Thắng khuất sau dãy tre.

Anh Ba nói, ảnh sẽ đợi tôi.

Ảnh nói, ảnh có thể không tốt bằng cậu Khải, nhưng ảnh thương tôi là thật lòng.

Ảnh còn nói, tôi có thể một lần nhìn về phía ảnh hay không...

Những ngày sau đó, Ba Thắng giữ đúng lời hứa, ảnh không hé răng một lời về chuyện cậu Khải hay chuyện cưới xin, nhưng cứ dăm ba bữa ảnh lại ghé qua nhà tôi một lần, khi thì biếu má ít cá mới đánh được, khi thì vài kí gạo Nàng Thơm.

Trong làng ngoài xóm, ai cũng nói sao tôi còn chưa chịu ưng anh Ba nhà thím Mẫn nữa, cậu Khải thì cười hỏi, bao giờ đám cưới tôi với Ba Thắng, để cậu còn biết chừng mà ở lại.

- Khi nào Út lấy cậu Ba, Hai dẫn Út lên Sài Gòn may áo dài hén?

Tôi thẫn thờ tự hỏi lòng mình, tôi có thương anh Ba, có muốn lấy ảnh làm chồng không? Duyên tôi đã dứt tình cậu Khải hay chăng...

Tơ vò chưa kịp gỡ nút, ngay tháng ấy cậu Khải đưa chị Huệ lên Sài Gòn gấp, nghe đâu là sở làm gọi cậu vô nhận việc. Chị hai chỉ kịp về nhà ở với má được một ngày rồi vội đi.

Tối hôm ấy, tôi ngồi một mình ngoài bờ ao, trăng lành lạnh tan vào đáy nước từng vòng vàng óng ánh. Phải chăng cậu Khải cũng chỉ là bóng trăng dưới nước, thoáng đến thoáng đi, rơi rớt qua kẽ tay không níu giữ lại được.

- Gió lạnh lắm, Út vào nhà với má đi.

Tôi sững sờ quay đầu nhìn lại, cậu Khải đứng dưới tán cây bưởi đêm, ánh mắt trầm tư nhìn chùm lá rủ xuống bờ tường.

[Làng quê miền Tây, Full] Thôi DuyênNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ