Những ngày sau đó, tôi tuyệt nhiên không hé răng một lời nào với chị Huệ về nụ hôn vụng trộm giữa hồ sen kia. Tôi không hỏi mà chị cũng chẳng giãi bày. Nụ cười thiếu nữ vương trên đôi gò má hồng của chị để lòng tôi buông vệt sầu muộn đầu đời.
Cậu Khải đã dạy cho chị em tôi thuộc lòng 29 mặt chữ, kế đó chúng tôi bắt đầu học cách ráp từ, ráp câu. Tôi đã có thể bập bõm đọc được những đoạn văn ngắn mà cậu viết vô vở. Thế nhưng những buổi học dưới mái hiên chẳng còn làm tôi vui mừng rộn rã hay hồi hộp ngóng đợi nữa. Tôi chỉ thấy lòng mình khẽ chênh chao vị đắng chát ngậm ngùi mỗi lần vô tình nhìn sâu vào đáy mắt nồng nàn của cậu.
Ở nơi đó duy nhất chỉ có bóng hình của chị hai tôi.
Tôi từng say mê biết bao vẻ đẹp thiếu nữ của chị tôi. Yêu từ dáng người mảnh mai yêu kiều, yêu từ con mắt sóng sánh đong đầy yêu đến mái tóc dài qua thắt lưng luôn thơm ngát mùi hoa bưởi, yêu bàn tay chị mềm mại xoa xoa tấm lưng non dại ru tôi vào giấc ngủ say. Chị không chỉ là chị gái mà còn là người bạn lớn che chở vỗ về mỗi lần tôi phải chịu thiệt thòi.
Tất cả những điều ước thuở ấu thơ tôi đều dành trọn cho chị, tôi vẫn hằng mong chị có thể tìm được một người chồng tốt đối xử ân tình với chị đến đầu bạc răng long.
Tôi đã từng nghĩ rằng chỉ có chàng trai tốt bụng nhất, đẹp đẽ nhất, tử tế nhất trên thế gian này mới xứng đáng sánh bước với chị hai tôi suốt quãng đời còn lại.
Ấy vậy mà tôi đâu có ngờ, tôi cũng trót đem lòng thầm thương trộm nhớ chàng trai trong mơ đó của chỉ. Tôi bàng hoàng nhận ra trong những đêm trằn trọc không ngủ, rằng tôi đột nhiên thấy căm ghét vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của chị.
Tại sao người có vẻ đẹp đó lại không phải là tôi?
Tại sao người được cậu Khải đem lòng thương mến lại là chị?
Từ thuở nhỏ tôi đã luôn là đứa trẻ phải chịu nhiều thiệt thòi. Bị cha ruồng rẫy ngay từ khi cất tiếng chào đời, vật lộn với căn bệnh sài đẹn trong suốt những năm tháng đầu đời, lớn lên xấu xí không ưa nhìn, tính tình lại xốc nổi bồng bột nên thường xuyên phải chịu những trận đòn đau nhớ đời.
Nhưng chị hai thì càng lớn càng xinh đẹp kiều diễm, nết na ngoan hiền lại chịu thương chịu khó, ai gặp cũng ưa... Thực ra cha rất yêu quý chị nhưng không thể hiện ra bên ngoài. Cha chưa từng một lần đánh mắng chị mà chị cũng chưa một lần hỗn hào với cha.
Tại sao người chịu thiệt thòi bất hạnh từ nhỏ luôn luôn là đứa em út này?
Rõ ràng tôi là người gặp được cậu trước, rõ ràng là tôi mới là người mê học chữ mê làm nhà văn, rõ ràng... Rõ ràng tôi thương cậu đâu có kém chị...
Nhưng người cậu thích lại chỉ riêng có mình chị... Lòng hiềm tỵ trẻ con làm tôi mờ mắt, nó như con rắn độc, như sợi dây leo vừa nảy mầm liền bám rễ trong lòng lan tỏa đan nhánh chằng chịt đi muôn nơi, bám riết lấy tâm trí tôi không buông tha.
Mãi tới bao năm tôi mới chịu hiểu, trong chuyện tình ái ai đến trước ai đến sau đâu có quan trọng, quan trọng là ai yêu ai, ai thương ai...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Làng quê miền Tây, Full] Thôi Duyên
Roman d'amour"Thôi cũng đành thôi, duyên em cũng đành thôi!" - Út Liên ca bài gì mà buồn quá vậy? Cậu Khải hai tay đút túi quần âu, thong thả bước đến sau lưng tôi. Tôi cười mà lòng tràn ngập chua xót. - Em ca cuộc đời em đó cậu! (* Trích lời bài hát "Thương kiế...