So với ba năm thời điểm trước tại Nặc Đinh Thành, Mộng Hải Miên thân hình đã cao hơn với trước một cái đầu, dưới chiếc mũ làn tóc đen ánh lại tia nắng chôn dưới phía dưới là đôi mắt chứa tia cười đầy sâu thẳm, chiếc miệng tươi cười đặc trưng của một cậu bé lạc quan qua thời gian vẫn chẳng thay đổi.
Phất Lan Đức hướng người về Mộng Hải Miên, hắn thu lại vũ hồn của mình rồi nói: "Ngươi từ lúc nào đã về rồi vậy mà không một lời báo trước? Tiền phí tháng trước còn chưa trả đâu đấy"
Mộng Hải Miên nghe xong không khỏi cười khổ: "Viện trưởng, ngài không thấy đây là lúc chúng ta hội ngộ với những câu hỏi thăm khách khí giữa thầy và trò sau những ngày tháng chưa gặp chứ? Ai đời lại nói chuyện tiền nông ngay lúc mới gặp nhau vậy? Phất viện trưởng đây là không hiểu lãng mạn là gì sao?"
"Lãng mạn? Xin lỗi, nó có ăn được không? Nó có nuôi sống được ta không?" Phất Lan Đức thẳng thắng mà đáp lại.
Mộng Hải Miên: "...Không ạ..."
Quả nhiên là người mê tiền nhất đại lục mà. Mộng Hải Miên không khỏi cảm thán trước bức tường mang chữ "tiền" cứng cáp của viện trưởng nhà mình.
"Được rồi, mấy bữa trước ta có bội thu vì màn độc tấu hồi trước nên cũng kiếm được kha kha, ta trả ngài đây" Mộng Hải Miên trái tim có chút rỉa máu mà đưa túi tiền cho Phất Lan Đức. Dù cho có nộp đống tiền này cho viện trưởng thì hắn vẫn còn dư một ít đủ xài nhưng vẫn là...không cam lòng đi.
Kiếm tiền vất vả mới có mấy người mời hắn về biểu diễn cho tiền thế mà trong một ngày số tiền vất vả đó liền biến mất, nói sao cũng thấy máu rỉ từ trong tim, nam tử hán đại trượng phu không đổ lệ nhưng lại rỉ máu vì tiền.
Thực tế khắc nghiệt làm sao đi!
Phất Lan Đức sau khi nhận lấy số tiền việc trước tiên hắn làm là đếm kỹ xem có thiếu gì không, không thiếu đồng nào hắn mới yên tâm cất đi, quả là keo...kỉ tính làm sao. Cất đi xong xuôi Phất Lan Đức đưa mắt hướng xuống Khách Sạn Hoa Hồng rồi đảo qua Mộng Hải Miên mà nghi hoặc:
"Ngươi đây là từ bao giờ có cái sở thích như đám Mộc Bạch vậy, A Miên? Ta có chút không ngờ đấy" Phất Lan Đức có chút ngạc nhiên mà nói.
Ngay lập tức Mộng Hải Miên vội vã lắc đầu vội phủ nhận lại Phất Lan Đức suy nghĩ cái kia:
"Nào, nào, ta một thân xử nam trong trắng tín ngưỡng à nha! Đừng có suy nghĩ oan uổng cho học viên trong sáng hiếm hoi của ngài à nha!"
Hoa Hồng Khách Sạn vốn dĩ chẳng phải khách sạn bình thường mà khách sạn cho tình nhân nổi tiếng tại Tác Thác, Phất Lan Đức thân là người lâu năm ở đây liền nắm rất rõ việc này mà lúc nãy lại nhìn thấy Mộng Hải Miên chú ý đến tòa này khách sạn lão liền lập tức suy đoán có lẽ Mộng Hải Miên tên tiểu tử tuổi xuân đã đến, tâm duyệt một cái phụ nữ nào đó đang lên kế hoạch khai trai đi.
Lại thêm một đứa học hư từ sớm rồi.
Nhưng tưởng đâu là vậy nhưng liền bị Mộng Hải Miên lập tức phủ nhận liền khiến lão tò mò hơn, cũng nhìn ra được nghi vấn này của viện trưởng đồng thời cũng không muốn hiểu lầm leo cao hơn nữa Mộng Hải Miên liền thở dài rồi trả lời: "Ta đây chỉ là quan sát học đệ học muội tương lai thôi"
BẠN ĐANG ĐỌC
ĐN Đấu La _ Đấu La Chi Hải Mộng Vô Miên
Fantasy"Ta từng mong tất cả chỉ là một giấc mộng đợi ta tỉnh lại sẽ lần nữa nhìn thấy nguyệt quang của mình lần nữa" Nhưng tất cả vẫn chỉ là giấc mộng hão huyền của kẻ nằm mộng, nguyện ước tận sâu thẳm trong tâm hồn của một kẻ bị bóng tối nuốt lấy, ta nào...