27. HỒNG LIỄU TỊCH MỊCH (3)

5.1K 200 19
                                    

Buổi chiều hôm nay Thẩm Tầm không có chuyện gì làm, đi luyện võ đường của Tạ gia xem Tạ Tư luyện võ.

Tạ Tư cũng sử dụng ngân thương như đại ca, còn nhỏ mà múa thương một cách xuất thần nhập hóa, bộ thương pháp Phục Vân luyện thành thạo như nước chảy mây trôi, chuyển chiêu vô cùng tự nhiên. Khi kết thúc bộ thương pháp, thân người Tạ Tư bắn vọt lên, cú hồi mã thương như quét mây làm tung bay đám lá dưới sân, ngọn thương vừa thu lại thì thân hình cũng vừa vặn rơi xuống đất.

Thẩm Tầm vỗ tay khen: “'Xao động bay xa soi bóng núi, Như hoa lê lượn trong gió chiều', thương pháp nhóc luyện thực hoàn hảo!”

Tạ Tư gãi đầu, mỉm cười nhìn Thẩm Tầm: “Chỉ có Đại tẩu mới khen đệ thôi, nếu là Đại ca thì chắc chắn sẽ nhíu mày, chỉ ra chỗ nào không đúng, chỗ nào cần xem xét lại.”

Thẩm Tầm cười: “Đại ca chỉ muốn tốt cho đệ thôi mà, thương pháp luyện thành thục thì sau này ra trận không cần sợ.”

Tạ Tư xách cây thương đến ngồi cùng Thẩm Tầm trên thềm đá: “Đại tẩu, khi nào hai người đi Bắc cảnh?”

“Đại khái còn khoảng hai mươi ngày, phải đợi qua lễ Đông tế mới đi được.” Thẩm Tầm dứt lời, thấy vẻ mặt mong ngóng của Tạ Tư bèn cười hỏi: “Sao thế, đệ muốn đi theo?”

Tạ Tư gật đầu như giã tỏi: “Đại ca nói tuổi đệ còn nhỏ, không cho phép đệ đi. Đại tẩu, tẩu dẫn đệ theo nhé, đệ đi theo tẩu!”

Thẩm Tầm tỏ vẻ khó xử: “Vậy thì không được.”

Tạ Tư hoàn toàn thất vọng: “Tẩu cũng phải nghe Đại ca? Không phải phẩm hàm của tẩu cao hơn à?”

Thẩm Tầm bật cười: “Ở trong quân không nói phẩm hàm, chỉ luận quân chức. Đại ca đệ là chủ soái của Bắc Cảnh Quân, hiện giờ đương nhiên ta phải nghe lệnh chủ soái.”

Tạ Tư bĩu môi, ủ rũ cụp đuôi: “Vậy thì chẳng còn hy vọng gì! Đại ca nói trừ khi đệ thắng huynh ấy thì mới phê chuẩn cho đệ đi theo.”

“Đệ thật muốn đi?” Thẩm Tầm nhìn cậu.

Tạ Tư nhổ cọng cỏ trong kẽ đá, ỉu xìu ừ một tiếng.

“Ta đã sớm vào quân doanh khi bằng tuổi đệ, nếu đệ muốn đi cũng được mà.” Thẩm Tầm ngẫm nghĩ, cười giảo hoạt: “Muốn thắng Đại ca đệ cũng không phải không có biện pháp, ta dạy đệ một bí quyết, nhất định có thể thắng huynh ấy.”

Tạ Tư vui mừng khôn xiết, vội vàng thò lại gần. Thẩm Tầm ghé tai truyền thụ một phen, Tạ Tư nóng lòng muốn thử: “Hay quá, lần tới đệ sẽ làm như vậy!”

Thẩm Tầm vội dặn: “Đệ không thể tiết lộ là ta dạy đấy nhé.”

“Sẽ không sẽ không!” Tạ Tư vỗ ngực, bỗng giận dữ xì ra: “Đại ca keo kiệt lắm, nếu bị bại dưới tay đệ, chắc chắn sẽ nhốt đệ trong thư phòng, khảo bài đến độ đệ tè ra quần mới tha.”

Thẩm Tầm cười mắng: “Còn nhỏ, đừng nói chuyện thô tục như vậy!”

Tạ Tư thắc mắc: “Trong quân không phải đều nói kiểu vậy sao?”

[Edit - Hoàn] MỘT ĐÊM GIÓ LỘNG KHẮP BIÊN QUAN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ