Ngoại truyện: TRĂNG TRUNG THU

5.3K 223 73
                                    

Edited by Bà Còm
Source from Vespertine & Hanlac

Đại Tuyên mùa đông năm Hồng Vũ thứ hai mươi chín, Tuyên Chiêu Đế lên ngôi, qua năm mới sửa quốc hiệu thành Chiêu Hưng, đại xá thiên hạ khắp nơi thanh bình.

Trăng Trung thu năm đó cũng phá lệ trong trẻo tươi sáng hơn mọi năm.

Tạ Cẩn về kinh thành trước Trung thu một ngày, chính thức tiếp nhận thăng chức và bổ nhiệm của triều đình, từ trong tay Hoàng đế tiếp quản ấn soái và hổ phù của Bắc Cảnh Quân hãy còn ấm nóng cho phụ thân vừa dâng lên.

Ven hồ Tứ Vũ trong cung, Tuyên Chiêu Đế đích thân mở tiệc chúc mừng, tất cả võ quan đang có mặt ở kinh thành đều tụ tập dưới một mái nhà, tiếng hoan hô chúc tụng không ngớt. Màn đêm buông xuống phủ mờ mâm ngọc, hồ thu yên bình, hương rượu hòa trộn hương hoa quế ngào ngạt say điện Quỳnh lâu.

Sau một vòng chúc rượu, Tạ Cẩn đã hơi say. Ánh mắt thỉnh thoảng liếc về phía ghế trống đối diện, trong lòng bất giác hơi bực bội. Vị trí kia là chỗ của chủ soái Tây Cảnh Quân Thẩm Tầm. Anh biết cô ta đã về kinh sớm hơn anh hai ngày, nhưng dù cô ta bận rộn đến độ nào, cung yến đêm nay tốt xấu gì cũng tổ chức cho anh, không trông cậy vào cô ta thành tâm thành ý nói vài câu dễ nghe, nhưng ít ra lộ mặt một chút cũng nên chứ nhỉ?

Mệt anh không lâu trước đó còn chủ động suất quân đi núi Mông Giáp chi viện cho Tây Cảnh Quân, người này thật đúng là vong ân phụ nghĩa.

Thôi, dù sao cô ta ức hiếp anh quen rồi, chẳng thể nào giảng chút đạo lý gì cho cô ta đâu.

Lại nửa canh giờ trôi qua, chiếc ghế kia vẫn trống trơn như cũ, trản rượu chén đĩa trên bàn không chút xê dịch, Tạ Cẩn càng nhìn càng phiền, lấy cớ thay y phục rời bàn tiệc.

Mặt trăng như gương, phản chiếu hồ thu sóng nước lăn tăn. Ánh trăng bàng bạc hòa lẫn với ánh đèn cung đình đỏ thắm chiếu sáng khắp nơi, nhuộm đẫm đêm thu bằng màu sắc rực rỡ tươi sáng.

Cách đó không xa truyền đến tiếng nói chuyện xen lẫn tiếng cười khúc khích của các cô gái sau núi giả. Bờ hồ bên kia có mấy ngọn đèn hoa sen từ từ trôi về đây, Tạ Cẩn biết là các nữ quyến trong cung đang chơi đùa, nhanh chóng quay người tránh sang một bên.

Đi chưa được mấy bước, dưới giàn hoa đằng trước xuất hiện một cô gái đưa lưng về phía anh vội vàng đi sang hồ bên kia. Cô ấy mặc váy Tương màu ngọc bích, một nửa mái tóc búi cao đơn giản trên đỉnh đầu, một nửa tóc đen thật dài thả xuống đung đưa như sóng quanh vòng eo mảnh khảnh, tà váy rộng điểm điểm ánh bạc tung bay theo bước đi nhanh nhẹn của cô, không ngừng uốn lượn trước mắt anh.

Tạ Cẩn tiến về phía trước vài bước, một câu "Thẩm tướng quân" thiếu chút nữa buột miệng thốt ra nhưng được thu lại kịp thời.

Tuy bóng dáng kia nhìn quen mắt nhưng phong thái thanh nhã quá choáng ngợp, vóc người cũng có vẻ cao hơn Thẩm Tầm một chút. Hơn nữa anh biết trước nay Thẩm Tầm thích màu đỏ, màu không thích nhất là xanh lục. Huống chi sau khi cô ta cập kê gần như không còn mặc váy, Tạ Cẩn thấy nhiều nhất vẫn là bộ dáng khoác áo giáp hoặc trường bào; nếu cô nàng mặc chiếc váy xanh ngọc xinh đẹp như vậy sẽ ra bộ dáng gì thật đúng là không cách gì tưởng tượng nổi.

[Edit - Hoàn] MỘT ĐÊM GIÓ LỘNG KHẮP BIÊN QUAN Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ