19.

168 21 1
                                    

Mẫn Doãn Kì hôm nay vốn không có tiết học. Bản thân anh cả đêm không ngủ được, trằn trọc mãi cũng chỉ thấy hối hận. Mấy đêm nay, anh chẳng ngủ được chút nào. Mẫn Doãn Kì chưa từng hết yêu người kia, anh chia tay trong sự vội vã và đau đớn vì bị phản bội.

Người ta nói, còn đau là còn yêu. Vậy mà đã 3 năm qua anh vẫn luôn cảm thấy trái tim của mình không thể ngủ yên mỗi khi nghĩ tới người ấy. Kể cả khi có Nam Tuấn ở bên, anh cũng vẫn luôn nhớ người ấy một cách kì lạ.

Mỗi khi ở bên Nam Tuấn, anh luôn có một cảm giác rất gần gũi và thân thiết. Người ấy nhẹ nhàng bước vào cuộc đời của Doãn Kì rồi ra đi trong sự đau đớn và giằng xé.

Doãn Kì vẫn đi vô định trong sân trường, tâm trí anh giờ đang lạc ở một tầng mây khác. Không để ý tới xung quanh, mặc kệ chân cứ bước về phía trước. Anh không nhận ra một bàn tay đã đặt trên vai anh mà vỗ nhẹ.

- Này, Doãn! Cà phê chút chứ!?

Mẫn Doãn Kì chẳng còn xa lạ gì với giọng nói này. Anh dần thân thuộc với nó trong 2 năm rồi đột nhiên lại phải học cách lạ lẫm với nó trong 3 năm. Cũng hiếm khi thấy bản thân mình lại trở nên quan trọng hoá thời gian như vậy.

- Không.

Người kia cũng có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới anh lại có phản ứng như vậy với mình. Nhanh chóng lấy lại sự bình tĩnh, người kia nở một nụ cười đầy sự toan tính. Bản thân không giành lại được Doãn Kì thì đừng hòng ai giành được.

- Được thôi. Anh đã nói vậy. Em cũng không gượng ép.

Người kia quàng tay lên vai anh, hạ thấp người xuống một chút thả một hơi ấm nóng vào vành tai anh sau đó nhỏ giọng thì thầm. Được nói bằng một chất giọng ấm áp nhưng lời nói được phát ra từ bờ môi mọng yêu kiều lại chẳng dễ nghe một chút nào.

- Vậy, là anh muốn em chơi đùa với cậu ta ?

- Đủ rồi.

Cả hai người thừa hiểu những gì người kia nói tới. Song nhìn ánh mắt cương nghị, sẽ chẳng ai chịu nhún nhường người kia một chút nào.

- Anh nói em phải làm sao đây!?

Mẫn Doãn Kì nhìn người kia rồi tự thấy buồn bực. Tại sao, dù là một chút, người kia cũng chẳng thay đổi vậy chứ?

- Được, tôi đi với cậu.

Quán cà phê cạnh trường học của bọn họ là một quán cà phê mang một nét cổ xưa. Quán nhỏ, không quá đông khách, hiện tại cũng chỉ có vài ba người ngồi làm việc.

Mẫn Doãn Kì có chút khó chịu, anh chau mày nhìn người trước mặt. Đối phương chỉ mỉm cười rồi đổi thế ngồi.

- Lấy giúp tôi một cà phê đen với một ly cà phê sữa, nhiều sữa một chút.

Gọi đồ uống xong, mắt thấy Doãn Kì sắp chẳng còn kiên nhẫn, người kia mới mở miệng.

- Doãn thực sự phớt lờ điện thoại của em luôn.

Mẫn Doãn Kì chán ghét thở dài một hơi. Anh vốn không định cùng người này nói chuyện.

- Có gì thì nói đi. Tôi không rảnh.

Học trưởng Mẫn, Kim Nam Tuấn thích anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ