" Chuyện gì vậy ? "
Một chàng trai nói. Tay quơ quơ trước mặt nó để xác nhận rằng nó ổn không. Lúc nãy chàng trai thấy nó nắm tịt mắt cõng cô gái đang bất tỉnh kia. Bây giờ để ý mới thấy nó nước mắt nước mũi tèm lem.
" Anh là người làm mới hả ? Lúc nãy anh cõng chị Tì chạy như bị ma rượt rồi đâm vào tôi. Cơ mà chị Tì sao lại ngất xĩu rồi ? "
Đạo Anh vẫn thẩn thờ mất hồn khi chàng trai gọi người đến đưa chị Tì vào trong khám bệnh. Nó đúng là bị ma đuổi thật mà. Chàng trai thấy nó chưa ổn định được tinh thần cũng không dám hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ có thể để nó ngồi đó một lát. Đến khi nó ngước mắt lên người này mới giới thiệu.
" Tôi là Tô Đình Ân, cậu ba của Tô gia. Tôi lúc nãy đã có nghe mẹ kể hôm nay hầu riêng của tôi đã tới, anh có vẻ lạ so với những người làm ở đây hình như tôi chưa từng thấy qua anh, tôi đoán anh là người đó ? "
Lúc này Đạo Anh đã bình tĩnh. Biết trước mặt là cậu ba, nó sợ hãi quỳ xuống xin lỗi vì nãy giờ đã thất lễ. Tưởng rằng cậu rất đáng sợ nhưng cậu lại vô cùng nhẹ nhàng, cậu cười bảo nó đứng lên không sao.
" Em là Đạo Anh, mười bảy tuổi, đúng là người hầu của cậu ạ. "
" Mười bảy tuổi vậy là bằng tuổi tôi rồi. "
Cậu cười. Trông cậu Ân cười rất đẹp trai. Đã có khoảnh khắc Đạo Anh tự thấy ngại ngùng khi nhìn cậu ba dẫu chỉ mới gặp lần đầu. Sau đó cậu chỉ tay vào một góc.
" Khi nãy tôi đến đó nhặt quả bóng mình đá qua, lúc đứng dậy đã bị Đạo Anh đụng trúng, rốt cuộc Đạo Anh đi ra từ hướng nào vậy ? "
Cậu ba đã thay cách gọi từ anh sang Đạo Anh. Việc gọi tên khiến nó thấy lâng lâng và cũng rất dễ thương. Sau đó nó nhớ ra câu hỏi của cậu ba. Hớt hải giải thích.
" Cậu ơi cậu...lúc nãy em qua đó có cái lối mòn, em đi theo thì gặp mấy thứ rất quỷ quái, chị Tì cũng đang ở đó chị như bị ma nhập vậy, khổ lắm em mới cứu được chị về đó cậu ! "
Cậu nheo mắt khó hiểu. Cậu nói ở đó là ngõ cụt không thể nào có đường đi được. Cho dù nhảy qua bức tường kia cũng chỉ thấy một cái mương của Tô gia nhưng đã rất lâu không ai sử dụng, hoàn toàn không có nhiều cây như Đạo Anh miêu tả. Đạo Anh thấy cậu không tin mình, trong lòng vô cùng rối bời. Đúng lúc này bà Tô cùng với một cô gái khác đi xuống vườn sau, cậu ba thấy mẹ, liền ôm chầm bà nũng nịu. Quả thật cậu rất bám bà.
" Cậu ba và thằng bé này đang làm gì vậy ? "
Đạo Anh giật mình kể cho bà nghe chuyện lúc nãy với hi vọng rằng bà sẽ tin nó. Ai ngờ bà nổi giận, quát.
-" Ăn nói bậy bạ. Ngươi nói vậy có khác nào ám chỉ Tô gia ta có tà ma ? "
-" Thưa bà...con không có ý đó. "
Ánh mắt bà nóng như lửa nhìn nó. Lúc này trông bà như tức điên vì không thể bóp chết nó thôi. Bà đưa mắt về góc lúc nãy, ánh nhìn trở nên hận thù hơn bao giờ hết. Lát hồi bà lại ôn tồn nhìn nó, bà bảo chắc do nó đi cả sáng nay nên đâm ra bị say nắng rồi có ảo giác. Chị Tì thì mấy ngày này làm việc quá sức nên đã xĩu ở đó từ bao giờ, do nó tưởng tượng nên mới cõng chị Tì chạy lung tung trong vườn. Đạo Anh thấy vừa đúng vừa sai, nhưng quả thật hôm nay nó rất mệt, có khi là do nó bị ảo giác cũng nên.
BẠN ĐANG ĐỌC
hwando ; Hầu Ma
FanfictionĐạo Anh nhìn gương mặt trắng bóc không một chút máu của cậu hai mà nó hoảng. Chân nó bỗng rũn rời không đi nổi. " Cậu hai...em biết em có tội...nhưng xin cậu tha cho... "