"Là anh...là anh thật rồi anh Hoán !"
Cơn đau đầu và giọng nói đó làm cậu ba tỉnh dậy giữa đêm khuya. Đầu cậu như muốn nổ tung, mất bình tĩnh cậu liền té xuống sàn nhà lạnh lẽo.
Đầu cậu nhứt nhối, nóng rát hệt như đã có dung nham chảy dọc. Đáng lẽ người làm phải ngủ ở nhà sau, nhưng bà Tô lo cho cậu ba quá. Sợ cậu gặp chuyện trong đêm nên đã đem một cái chõng tre đặt tại hành lang ra nhà lớn thông với phòng cậu ba cho Dương Yến ngủ để nếu có việc gì thì nhỏ có thể phát hiện ra ngay.
Khi nãy nhỏ bỗng nghe tiếng cậu hét. Dương Yến bên ngoài liền đẩy cửa xông vào. Lúc đi vào đã thấy cậu lăn lộn dưới sàn, tay ôm đầu, cậu ứa nước mắt. Nhỏ vội khụy xuống, đặt đầu lên đùi mình. Nhỏ vuốt trán cậu mấy cái, Dương Yến cắn lên đầu ngón tay mình đến rỉ máu.
Nhỏ phết ngón tay ấy lăn trên trán cậu để vét máu kéo dài thành một đường. Dương Yến lẩm bẩm gì đó rất tập trung. Một lát sau cậu ba cũng không còn cự quậy nữa, gương mặt cậu giãn ra phần nào. Dương Yến bặm môi căng thẳng. Nhỏ vo tay lại thành nắm đấm, thật sự rất tức giận.
Chết tiệc, rốt cuộc cậu hai đã làm gì cậu vậy chứ ?
Bà đã hoảng sợ đến mức ngã về sau khi bóng dáng ấy đứng dậy lộ ra cơ thể với nước da xỉn màu và những vết thương lớn tưởng chừng không thể nào lành lại ngập trong lớp máu khô hằn từ bao giờ. Mí mắt bà Tô căng lên, mắt bà mở to, bà hét một tiếng lớn. Đáp lại bà chỉ là một mảng im lặng lớn, từ kẻ phía đối diện và cả bên ngoài. Lúc này cơ thể bà đã co cứng lại. Mặt bà tái méc, bà bắt đầu rơi những hàng nước mắt.
"Đạo Anh...Đạo Anh tha cho bà...bà xin con..."
Thiếu niên ấy không đáp lại, ánh mắt vẫn vô hồn nhìn bà Tô. Bà hét thêm tiếng nữa, bà liên tục gọi bà Sang, bà chợt nhớ ra lúc nãy bà Sang đã cùng pháp sư Lang lên đường đi tìm một vài loại thuốc và cỏ để làm bùa pháp. Bà Tô chưa bao giờ thấy tim mình đập nhanh vì sợ như vậy.
"Trả mạng cho ta..."
Câu nói ấy khiến nước mắt bà Tô càng rơi nhiều thêm. Kẻ đó càng tiến bà lại càng lùi. Đến khi thân bà đụng được giường, bà mới nảy ra ý gì đó. Nhanh chóng hớt hải đứng dậy, ngã người ra, tay bắt lấy cái hộp bà để ở đầu giường cạnh gối nằm của mình. Bà vứt mạnh cái hộp vào đầu thứ kinh khủng đó. Trong lòng hi vọng rằng sẽ có điều kì diệu xảy ra, nhưng không, kẻ ấy vẫn cứ bước đều về phía bà.
"Tại sao chứ..."
Bà không tin những thứ đang diễn ra. Đoạn bà ngất đi. Đạo Anh đang nhập vai cũng bị khủng hoảng vì bà Tô. Chuyện là lúc nãy khi về được Tô gia cũng đã muộn, nó len lén đi vài trong, may hôm nay mọi người ngủ sớm, đèn trong nhà đã tắt từ lâu nên việc nó đi trong đêm thuận lợi hơn rất nhiều. Nó dự tính lẻn vào phòng bà Tô để hù dọa bà. Bởi thầy bói bày cho nó rằng bây giờ có thể bà Tô sẽ nghĩ nó là ma, sao không nhân cơ hội này cho bà chết sợ một trận. Cửa khóa nhưng khi nãy Lưu Duật có bày cho nó cách mở khóa từ bên ngoài.
Đạo Anh thành công vào phòng bà khi bà ngủ say. Đạo Anh dự định sẽ núp vào góc tủ để canh thời cơ hù bà, trong thời gian đó sẽ tập luyện sao cho giống ma nhất. Nhưng do bản tính bất cẩn, khi ngồi xuống gần tủ thì lưng nó đập trúng cái bình phía sau khiến bình rơi xuống tạo tiếng động to, bà Tô theo lẽ đó bị giật mình tỉnh dậy. Nó cố giấu mình vào sau tủ để bà Tô không nhìn thấy thì lại tình làm ngã thêm một cái bình nữa. Và khi nó còn chưa kịp biết phải làm gì tiếp theo thì bà Tô đã bắt gặp nó.
BẠN ĐANG ĐỌC
hwando ; Hầu Ma
FanfictionĐạo Anh nhìn gương mặt trắng bóc không một chút máu của cậu hai mà nó hoảng. Chân nó bỗng rũn rời không đi nổi. " Cậu hai...em biết em có tội...nhưng xin cậu tha cho... "