Chương 17: Nước đi vào

870 41 0
                                    

Hoàng Tần Thắng bị tiêu hao thể lực khá nhiều, dẫn đến việc vừa đặt chân đến khách sạn, cậu còn chưa kịp thưởng thức kỳ nghỉ ở khách sạn tuyệt đẹp này đã ghé vào giường ngủ bất tỉnh nhân sự.
Ngồi trên sô pha, Trần Bỉnh Lâm nhìn thoáng qua khuôn mặt Hoàng Tần Thắng đang ngủ, thấy đáy mắt cậu xuất hiện quầng thâm, nhất thời hắn không muốn quấy rầy giấc ngủ của cậu.
Lấy ra Notebook mở hòm thư công tác, phát hiện có văn kiện mới, vừa nhìn thấy, trên khuôn mặt hắn lập tức hiện lên vẻ chăm chú nghiêm túc. So với lúc bình thường đùa giỡn Hoàng Tần Thắng giống như hai người khác nhau vậy.
Thái dương dần dần xuống, tịch dương chiếu rọi trên hòn đảo Bali khiến nó đẹp không sao tả xiết, vẻ đẹp của mặt biển khiến người ta giật mình
Hoàng Tần Thắng trở mình, chậm rãi mở mắt ra, đôi mắt chuyển chuyển, bỗng nhiên nhìn thấy người ngồi trên sô pha. Ánh dương quang bên ngoài chiếu vào, che bóng ngồi của Trần Bỉnh Lâm , nhìn thoáng qua hắn như thiên thần xuống thế vậy.
"Trần Bỉnh Lâm ..."
Trần Bỉnh Lâm ngẩng đầu, "Tỉnh? Thế nào, nghỉ ngơi tốt chứ?"
Ngữ khí ôn nhu khiên khuôn mặt Hoàng Tần Thắng hơi ửng hồng, "Ân, bất quá hơi đói bụng một chút."
"Sớm biết là em sẽ đói bụng, lên thay quần áo, chúng ta sẽ xuống nhà hàng của khách sạn ăn thứ gì đó, ngày mai tôi sẽ mang em ra ngoài chơi."
"Được a!"
Thì ra còn có thể ra ngoài chơi! Hoàng Tần Thắng còn tưởng rằng Trần Bỉnh Lâm tính toán đem cậu đặt ở trên giường vượt qua một tuần này.
Nhanh chóng xuống giường thay quần áo, Hoàng Tần Thắng mặc lên người một kiện áo sơ mi và quần kaki. Nhìn rất ra dáng một sinh viên, nhưng khí chất có chút thay đổi.
Trần Bỉnh Lâm khép Notebook lại, nhìn về phía Hoàng Tần Thắng , ánh mắt mang theo một chút trìu mến cùng không đành lòng.
"Hoàng Tần Thắng , em rất sợ cùng tôi ở một chỗ sao?"
"A? Sao anh lại hỏi như vậy?"
"Nếu có người không muốn em và tôi ở cùng một chỗ, uy hiếp em, em có thỏa hiệp không?"
"Sẽ không a, bất quá ai lại không muốn tôi và anh ở cùng một chỗ?" Hoàng Tần Thắng không chút suy nghĩ trả lời.
Ai biết chỉ một câu như vậy cũng khiến ánh mắt Trần Bỉnh Lâm nhất thời nổi lên lửa dục. Chân dài bước vài bước đi đến cạnh Hoàng Tần Thắng , thò tay ôm lấy cậu trực tiếp hôn.
Đầu lưỡi xông thẳng về phía trước, không quan tâm bất cứ điều gì mà giảo lộng khắp khoang miệng. Trần Bỉnh Lâm bá đạo lại chậm rãi mang theo hương vị nhu tình, khiến Hoàng Tần Thắng khẽ rên một tiếng, thân thể nóng lên, không chịu nổi khống chế mà đáp lại nụ hôn này.
Nâng tay ôm lấy vòng eo cường tráng của Trần Bỉnh Lâm , cảm nhận được từng cơ lực trên thắt lưng.
"Ngô....Từ bỏ..."
"Tâm can đói bụng?"
"Anh, anh thế nào lại tùy thời đều phát tình. Tôi đói bụng, muốn ăn cơm." Ở trên phi cơ làm bừa, còn chưa ăn cái gì, kết quả vừa đến khách sạn mệt đến không có thời gian ăn, hiện tại trong bụng trống trơn, có thể ăn một đầu voi.
Trần Bỉnh Lâm hai tay nâng mặt cậu, ngón tay nhẹ nhàng ma sát má Hoàng Tần Thắng , "Được, không phiền em, chờ em ăn no tôi lại ăn em."
"Lưu manh!"
"Tâm can nhi, em đừng nói tôi là lưu manh, bằng không, tôi thật sự muốn biến thành lưu manh." Giọng nói trầm thấp tựa như tiếng đàn violoncello nói ra những lời tán tỉnh, thế nhưng lại khiến lỗ tai Hoàng Tần Thắng hồng đến kì lạ.
"Anh ~ bất quá lời anh vừa nói là có ý tứ gì, hai người chúng ta không phải đã kết hôn rồi sao? Chẳng lẽ vẫn không thể ở cùng một chỗ?"
Hoàng Tần Thắng kỳ quái hỏi.
Vẫn là nói... Người bên Cố gia không đồng ý? Nhưng nếu không đồng ý, thế nào lại để Trần Bỉnh Lâm cùng cậu kết hôn?
Không hiểu ra sao nhìn Trần Bỉnh Lâm , Hoàng Tần Thắng còn tính toán hỏi lại bị Trần Bỉnh Lâm kéo đi.
"Bất quá vừa rồi là thuận miệng hỏi, xuống lầu ăn cơm thôi."
Hoàng Tần Thắng trong lòng đầy nghi vấn, nhưng khi ăn no xong thì mọi thứ trong đầu đều biến mất. Một thân quần áo thoải mái cùng Trần Bỉnh Lâm bước chầm chậm xung quanh bể bơi của khách sạn.
Mười ngón tay đan chặt khiến Hoàng Tần Thắng sung sướng mơ hồ quên ngay từ đầu quan hệ của chính mình cùng Trần Bỉnh Lâm có khi khẩn trương, còn có kinh hoảng.
Bất thình lình tổ chức hôn lễ, hiện tại lại biến thành lưỡng tình tương duyệt.
Hoàng Tần Thắng vụng trộm nhìn Trần Bỉnh Lâm bên cạnh, một thân nho nhã khiến trên người Trần Bỉnh Lâm xuất hiện hương vị nhàn nhạt chỉ thuộc về thương nhân, không những vậy còn rất lạnh lùng khiến người khác không dám tới gần.
yes24h ads
"Vụng trộm nhìn tôi, thế nào?"
"Mới không phải, tôi là quang minh chính đại nhìn."
"Muốn nhìn toàn thân tôi một chút không?"
"Phi! Sắc lang! Mặt Hoàng Tần Thắng đỏ lên, quay mẳt đi. Bỗng nhiên phát hiện bể bơi vậy mà không có người, mùa này, bể bơi làm sao có khả năng không có người, chẳng lẽ tất cả đều đi ra biển?
"Sao chỗ này lại không có người vậy?"
"Ban ngày người sẽ nhiều một ít."
"Như vậy"
Hoàng Tần Thắng ngồi ở cạnh bể bơi, đặt chân vào trong nước, nhìn Trần Bỉnh Lâm đứng ở cạnh mình, ngẩng đầu hướng về phía hắn cười, "Anh cũng ngồi xuống a, nước này thật thoải mái."
"Đợi đã, tôi vào lấy rượu."
"Ân"
Hoàng Tần Thắng đáp ứng một tiếng rồi lại cúi đầu nhìn mặt hồ. Dùng chân đạp nước, nhìn dòng nước từng vòng lại từng vòng đẩy ra tâm tình Hoàng Tần Thắng cũng tốt hơn một chút.
Bất tri bất giác đã ở cùng Trần Bỉnh Lâm một tháng, Hoàng Tần Thắng không khỏi nhớ đến những sự việc xảy ra trước một tháng kia.
Lúc ấy cậu còn không biết có thể cùng Trần Bỉnh Lâm ở chung một chỗ.
Nhàm ngồi đợi nửa ngày, Hoàng Tần Thắng kì quái quay đầu, nhìn nửa ngày cũng không thấy Trần Bỉnh Lâm trở lại, nhíu mày.
Hẳn là Trần Bỉnh Lâm bận chuyện gì đi?
Vừa nghĩ đến, thân mình định đi vào phòng ăn xem xem, bỗng nhiên chân căng lại, bị một bàn tay bắt lấy, tiếp theo toàn bộ thân thể đều bị kéo xuống.
Hoàng Tần Thắng "A" một tiếng, cả người rơi vào trong nước.
"Ngô! Cứu, cứu mạng...."
Vừa dứt lời, bởi vì sự việc đột nhiên xảy ra nên không cẩn thận nuốt rất nhiều nước, còn chưa kịp thấy rõ là ai, miệng liền bị ngăn chặn lại.
Hương vị quen thuộc ập đến, tâm Hoàng Tần Thắng đang khẩn trương cũng thả lỏng một chút, nhất thời tức giận cắn một phát vào đầu lưỡi đang giảo lộng trong khoang miệng mình.
"Anh tên hỗn đản này, làm gì! Làm tôi sợ muốn chết!"
"Tâm can~ hương vị của em thật ngọt!"
Hai người từ dưới nước nhô lên, tiếng nước rào rào vang vọng, cả người Hoàng Tần Thắng ướt đẫm, bị Trần Bỉnh Lâm giam cầm trong lòng.
Hạ thân gắt gao dán vào nhau, Trần Bỉnh Lâm dùng hạ thân đỉnh một chút về phía Hoàng Tần Thắng , "Hiện tại ở trong nước, có phải rất mát mẻ không?"
Hoàng Tần Thắng bị đỉnh đến trong miệng tiết ra một câu rên rỉ, than nhẹ mê người khiến Trần Bỉnh Lâm căng thẳng, độ ấm trên người cũng dần dần tăng lên.
"Đừng, sẽ có người đến."
"Sẽ không, ở trong nước, yên tâm..."
"Không, không, sẽ có người." Hoàng Tần Thắng một bên cự tuyệt, một bên lại dùng đùi cọ xát chân Trần Bỉnh Lâm .
Cả người bị Trần Bỉnh Lâm ôm vào ngực, hai chân hoàn toàn quấn trên thắt lưng hắn, Hoàng Tần Thắng bất an nhìn xung quanh, "Không, từ bỏ, nếu anh muốn, chúng ta về phòng có được không?"
"Không được, tâm can em ngẩng đầu nhìn."
Hoàng Tần Thắng nghe vậy hừ nhẹ, ngẩng đầu lên trên, bỗng nhiên một cảnh đẹp như vẽ xuất hiện ở trước mặt.
Bầu trời đầy sao, nhất thời mê luyến lòng người. (chỗ này tả mịe gì ý, chém đại vậy)
"A.... Thật đẹp."
"Em không cảm thấy dưới bầu trời đêm như vậy chúng ta làm tình cũng rất đẹp sao?" Trần Bỉnh Lâm nói xong, ngón tay vòng đến sau thắt lưng Hoàng Tần Thắng , tình dục làm hắn quyến luyến vuốt ve một lát sau lưng cậu, tại vòng eo đảo quanh một chút.
Hoàng Tần Thắng không chịu được rên rỉ một tiếng, trong thân thể dường như có nhiều con kiến cắn, khoái cảm làm Hoàng Tần Thắng tê dại, khó nhịn ngửa cổ về phía sau, "Ân a... Ngứa, đừng sờ...."
"Thoải mái sao?"
"Thoải mái, thoải mái a...."
Ngón tay đi xuống, Trần Bỉnh Lâm linh hoạt đưa ngón tay vào chui quần Hoàng Tần Thắng , dọc theo lưng quần đưa vào trong, đi đến cạnh quần lót, ngón tay dọc theo quần lót phác thảo, sau đó chui đi vào.
Đi vào xong, nhẹ nhàng niết lấy bờ mông căng mẩy.
Bờ mông trơn trượt ở trong tay, môi Trần Bỉnh Lâm dán lên tai Hoàng Tần Thắng , mở miệng nhẹ nhàng cắn cắn vành tai cậu, nghe Hoàng Tần Thắng rên rỉ, hạ thân lặng lẽ đứng lên.
Môi đi đến vị trí hầu kết của Hoàng Tần Thắng , nhìn hầu kết lăn lộn trên bờ cổ trắng nõn, Trần Bỉnh Lâm nheo mắt lại, nhẹ nhàng cắn lên.
"Ân a, không, không được....."
Ngón tay không biết từ lúc nào đã tách hai cánh mông ra, đầu ngón tay tại huyệt khẩu nhẹ nhàng ấn xoa, nếp nhăn tại huyệt khẩu không an phận mấp máy, cảm giác trống rỗng sau huyệt ngày càng mạnh. Dũng đạo ngứa ngáy khiến hồ hấp của Hoàng Tần Thắng ngày càng nặng nhọc.
Trần Bỉnh Lâm dùng một tay còn lại nâng cằm Hoàng Tần Thắng lên, Hoàng Tần Thắng bất an trừng lớn mắt.
"Trong tiểu huyệt có phải rất ngứa hay không?"
"Ưm, không, không phải."
"Nhưng nó lại cắn tôi rất chặt, em nói xem có phải nó đặc biệt cơ khát không? Muốn thứ gì đó cắm vào, chữa ngứa cho em?"
"Đừng, đừng nói."
Hoàng Tần Thắng sợ bị người khác nhìn thấy, khẩn trương ôm bả vai Trần Bỉnh Lâm , "Đừng, sẽ có người, ân a... Ngứa, đừng móc, thực sự ngứa..."
"Nơi này cắn tôi, em xem, đã đem ngón tay ăn vào rồi này." Trần Bỉnh Lâm liếm đầu vú Hoàng Tần Thắng một chút, "Nơi này cũng cứng lên rồi."
"Không a, đừng liếm...."
Trần Bỉnh Lâm ôm Hoàng Tần Thắng bơi đến một góc, đem Hoàng Tần Thắng đặt cạnh bể bơi, sau đó dùng tay kéo quần cậu xuống.
Hoàng Tần Thắng khẩn trương há miệng, kinh hô kêu lên tiếng, "Thật lạnh, nước... Ngô..."
"Một lát sẽ không lạnh."
Ngón tay Trần Bỉnh Lâm không động vào hoa huyệt phía trước, mà chuyên tâm khai phá nộn huyệt phía sau.
Huyệt khẩu mềm mại đã bắt đầu mấp máy, trong cổ họng Kiều Tràn ra những âm thanh dâm đãng, vừa áp lực lại mê người.
Trần Bỉnh Lâm bỏ thêm hai ngón tay, ba ngón tay cùng nhau giảo lộng, tiếng nước vang lên, bên trong ngày càng mềm, hơn nữa ngày càng nóng ướt.
"Ân a... Nóng a, thật nóng.... Bên trong thật ngứa, đừng, đừng móc, ân a! Ấn đến, tao tâm bị ấn đến..."
Kích thích như vậy, khiến tính khí phía trước của Hoàng Tần Thắng đứng thẳng lên.
Trần Bỉnh Lâm dùng ngón tay sờ sờ vào tiểu huyệt trơn ướt, nhướn mày nhìn Hoàng Tần Thắng , "Đến, chính mình tự ngồi xuống, đem côn thịt ăn vào đi."
"Ân a, quá lớn, ăn không vô...." Trong miệng cự tuyệt nhưng thắt lưng vẫn vặn vẹo ngồi xuống, buông một bàn tay cầm lấy côn thịt thô dài, "Ân a, rất lớn rất cứng cứng, thật nóng..."
"Tâm can nhi, ăn vào đi, ông xã sẽ thao em sung sướng."
"Ngô, muốn phá, tiểu huyệt no muốn hỏng...." Hoàng Tần Thắng nhắm mắt, nắm lấy côn thịt hướng vào trong tiểu huyệt của mình, cố gắng thả lỏng, rốt cuộc cũng nuốt vào quy đầu.
Trần Bỉnh Lâm nhìn Hoàng Tần Thắng dục cự còn nghênh khiến hắn một trận khó nhịn. Sắp bị dục hỏa đốt người, không nhịn được trực tiếp nắm chặt eo cậu, động thân đâm vào.
Trực tiếp cắm vào, một chút do dự cũng không có, cả căn chìm vào trong.
"A! Rất, rất sâu..."
Không cho Hoàng Tần Thắng có cơ hội thở dốc, Trần Bỉnh Lâm ngay lập tức đẩy lên, tất cả đều đâm đến chỗ sâu nhất, mang theo một mảnh bọt nước văng khắp nơi.
Tiếng nước quá lớn, Hoàng Tần Thắng thẹn thùng ghé đầu trên vai Trần Bỉnh Lâm , ưỡn ngực cọ vào ngực Trần Bỉnh Lâm .
Bị đỉnh trong nước sảng khoái, hô hấp Hoàng Tần Thắng đều bị đỉnh đến ngắt quãng, "A a a!!! Đừng, đừng, quá nhanh! Ân a, nước, nước bị đỉnh vào, nước đi vào a!"

(:( OHM NANON ):) LÃO CÔNG, THAO NHẸ THÔI!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ