Jean | Chuyện của mùa thu, và của mình

196 44 6
                                    

Đăng tải: 9.8.2022
------------------------

"Mẹ, tại sao lại có một vết sẹo dài ở trên cánh tay của mẹ vậy?"

Rất tiếc! Hình ảnh này không tuân theo hướng dẫn nội dung. Để tiếp tục đăng tải, vui lòng xóa hoặc tải lên một hình ảnh khác.

"Mẹ, tại sao lại có một vết sẹo dài ở trên cánh tay của mẹ vậy?"

Nghe tiếng con hỏi, T/b chạm vào vết sẹo ấy. Phải rồi, nơi đó có một vết sẹo mãi không thể xóa nhòa, vậy mà bấy lâu nay em đã không còn chú ý đến sự hiện diện của nó.

Mỉm cười, em di chuyển đầu ngón tay trong những lọn tóc đen mượt mà của con đáp lời;

"Đó là vết tích của chiến tranh, điều ấy bây giờ đã không còn nữa rồi. Con không biết đâu, đó là một khoảng thời gian tàn khốc, nhưng cũng thật đẹp."

Con không thắc mắc nữa, nó đưa đôi mắt ngây thơ màu hổ phách giống cha nhìn em đầy nghi vấn. Có lẽ bé con nghĩ, một người như mẹ T/b làm sao lại có thể bị đối xử bất công đến như vậy. Người mẹ dịu dàng, hiền lành ấy của bé con đáng lẽ ra nên được nâng niu và đối xử nhẹ nhàng mới đúng chứ.

"Nhiều năm trước, lúc mười lăm hay mười sáu tuổi gì đó, một vài titan đã làm mẹ bị thương, vết thương ấy trở thành sẹo và nó ở đó đến tận bây giờ."

"Đau không mẹ!?"

"Một chút thôi." T/b vuốt nhẹ vết sẹo trên cánh tay như ôn lại kỷ niệm thời còn thiếu niên rồi lại áp môi lên mái tóc đen tuyền của con; "Đây là một vết thương nhỏ, nó không cản trở việc mẹ trở thành một chiến binh anh hùng. Hãy hỏi cha, vì cha có rất nhiều vết thương...còn đau hơn cả mẹ nữa. Nhưng hãy yên tâm đi bé con, tất cả đều đã qua rồi."

Con trai ôm T/b bằng vòng tay bé nhỏ, ôm chặt như thể sợ có cơn gió nào sẽ đưa mẹ nó đi mất. Con vuốt nhẹ lưng em ngụ ý trấn an, muốn an ủi rằng; mọi thứ đã qua rồi, mẹ không cần phải lo lắng nữa, bé con và cha sẽ luôn ở bên cạnh bảo vệ người con gái duy nhất mà nó yêu thương ngay lúc này.

"Con sẽ không hỏi cha, con sẽ không không nhắc đến vết sẹo này nữa đâu, con không muốn mẹ nhớ lại khoảng thời gian tồi tệ đó." Con xoa vết sẹo một cách nhẹ nhàng như thể sợ rằng nếu dùng lực mạnh hơn thì T/b sẽ đau.

"Cảm ơn con."

Tiếng lộp cộp của đế giày đã thu hút sự chú ý của T/b. Ánh mắt của bé con chuyển từ mẹ sang cha, con ré lên đầy thích thú chạy về phía Jean, nóng lòng được cha bế lên cao và nói dăm ba câu nô đùa.

Serendipity | AOT x Reader ● OneshotsNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ