Hoàng Nhân Tuấn cùng đội đã tới khá gần ngôi nhà phát ra đám cháy chỉ cần vượt qua lan can này là tới, mùi gas ngày càng nồng nặc hơn. Cái thứ mùi kinh khủng lẫn với không khí khiến con người ta khó chịu, thậm chí buồn nôn. Nó xộc vào khe hở trên quần áo bảo hộ, len lỏi vào khứu giác của người lính. Mặc dù có bình dưỡng khí nhưng cứ cái đà này không sớm thì muộn cũng có đồng chí bị thương do ngạt khí. Càng tới gần càng phải cẩn trọng hơn vì chỉ cần một sai lầm nhỏ thôi cũng có thể khiến cả chỗ này nổ tung, mọi công sức cũng thành tro bụi. Lửa bùng lên bốn phương, khói đen từ tầng trên tầng dưới bao bọc lấy dãy nhà. Phải trái trước sau tất cả đều như bước xuống địa ngục, lửa đỏ, khí gas nồng nặc, khói đen túa lấy những người lính như con quái vật. Nó lượn vòng rồi quấn chặt lấy từng đồng chí không cho ai thoát ra ngoài.
Đến lúc này tất cả mọi người đều hiểu rằng có thể tất cả sẽ hy sinh trong đám cháy lần này, vĩnh viễn sẽ chẳng có ngày mai. Cảm giác ấy giống của những người lính trên chuyến xe vài năm về trước. Trong cái u tối của màn đêm, họ vẫn thấy ánh sáng le lói cuối con đường. Đó là bếp lửa tí tách của đồng bào, là ánh đèn pin của những người đi rừng vào sáng sớm, là ánh nến được cha mẹ thắp lên mỗi đêm bị cúp điện, hay thậm chí chỉ là ánh sáng của chú đom đóm lạc đàn lượn vòng trong nhà...Họ bấu víu vào nó tin rằng ngày mai sẽ tới và sẽ chẳng có sự hy sinh nào cả. Tất cả chúng mình sẽ chiến thắng đêm đen.
La Tại Dân có lẽ cũng đã từng bấu víu vào hy vọng như thế. Rằng sau chuyên án này có thể về nhà gặp bố mẹ, đường đường chính chính thông báo với mọi người rằng cậu ấy là người con thích. Hoàng Nhân Tuấn đem tất cả may mắn của mình đặt vào chiếc vòng bằng chỉ đỏ gửi cho La Tại Dân như một lời hứa tớ sẽ bên cạnh cổ vũ cho cậu. Có lẽ vì thế mà trong giây phút cuối cùng của cuộc đời, đội trưởng Dân vẫn mỉm cười hạnh phúc. Cậu đã bên cạnh người mình yêu suốt một đời. Hoàng Nhân Tuấn cũng chẳng thấy hối hận vì đã gặp La Tại Dân, trong bảy tỉ người tồn tại trên thế gian này mình đã gặp được người hùng của Tổ quốc.
Cậu là người hùng của đất nước, của nhân dân.
Cậu cũng là người hùng của mình.
- Từ tết đến giờ đã có ai được về nhà chưa? - trung đội trưởng lên tiếng, cậu vẫn hay làm cách này để trấn an đồng đội mỗi khi làm nhiệm vụ.
- Em ba tháng.
- Em thì từ năm ngoái tuần trước mới được cắt phép về nhà, mẹ em còn bảo nhanh nhanh quay lại đơn vị để giúp mọi người.
- Em định cuối tuần này, chị gái em mới đẻ em bé, về thăm cháu tiện sửa cho bố cái mái nhà.
- Anh thì sao ạ?
Hoàng Nhân Tuấn không nói gì, bao lâu rồi cậu chưa về thăm mẹ nhỉ? Lần cuối cùng là khi làm nhiệm vụ ở gần nhà, tranh thủ lúc mọi người thu dọn đồ chạy về gặp mẹ một tí rồi đi luôn. Thi thoảng mẹ có gọi điện thoại hỏi thăm tình hình nhưng cũng chẳng được bao lâu. Giờ cứ ngày nắng đêm mưa thế này mẹ lại bị đau lưng mà vẫn chưa cắt phép về đưa mẹ đi chữa được. Đẻ con đã khó, nuôi con mấy mươi năm trời khổ cực kì, đến khi nó trưởng thành chọn cái nghề sinh tử sát kề nhau còn lo lắng trăm bề. Người làm cha làm mẹ cũng có nỗi khổ riêng, chẳng may con cái có mệnh hệ gì người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đau xót biết bao.
BẠN ĐANG ĐỌC
hương hạ
Fanfictionhạ về tình nồng nhưng chẳng còn vẹn nguyên. viết bởi : ca chiu sa - bbicuarenjun chi tiết không có thật, nhân vật thuộc về mình.