Lý Khải Xán rời đi tất cả đồng đội như chết lặng. Dẫu biết làm cái nghề này phải đối diện với sinh tử là điều hiển nhiên nhưng cảm giác mỗi lần tạm biệt nhưng chẳng thể gặp lại nữa nó rất khủng khiếp. Người mình gặp hằng ngày, cùng nhau luyện tập bỗng một ngày chỉ còn là nấm cỏ xanh làm sao mà chịu nổi. Cuộc đời mỗi con người là một chặng đường dài, mỗi ngày chúng ta gặp lại bắt gặp một con đường mới và trong số đó đâu ai biết rằng đã đến điểm kết thúc. Có con đường thật dài đi mãi chẳng hết cũng có con đường rất ngắn chưa kịp trải nghiệm đã kết thúc rồi. Người ta vẫn thường hay nói cuộc đời chúng ta là một phép trừ, gặp nhau một lần ít đi một lần.
Chung Thần Lạc hít sâu cố nén nước mắt, giục đồng đội nhanh chóng quay trở lại cứu người bên trong. Từng hòn đá to đá nhỏ bị nhanh chóng bị vứt sang một bên, bức tường đè lên cũng sụp xuống một cách nhanh chóng. Hoàng Nhân Tuấn dùng hết sức lực để chống đỡ, bên ngoài này mọi người cũng cùng nhau ghé vai đỡ lấy sức nặng của bức tường xi măng. Cuối cùng cũng được rồi. Mọi nỗ lực của chúng mình đã thành công rồi. Chung Thần Lạc vui chưa được bao lâu đã nhìn thấy bàn tay đang nằm trên đất lạnh, dưới ánh lửa bập bùng cậu nhận ra đó là Chí Thành.
- Nhanh lên có lẽ thiếu khí nên Chí Thành ngất rồi.
Câu nói như nghiến một đường vào tim của Hoàng Nhân Tuấn, từ đầu đến giờ cậu là người duy nhất biết Chí Thành đã hy sinh. Cậu cũng đã lường trước mọi việc, rằng tất cả sẽ sốc, sẽ đau lòng và không thể chấp nhận sự thật. Rồi khi năm tháng qua đi thời gian sẽ chữa lành những vết nứt trong lòng. Người ta chẳng phải hay nói thế sao? Đầu tiên Hoàng Nhân Tuấn cũng vậy, nghĩ rằng cả đời này sẽ chẳng thể quên nổi La Tại Dân, sẽ mãi sống trong những hồi ức của cả hai. Nhưng rồi nhiều năm qua cậu phát hiện ra rằng bản thân vẫn tồn tại, vẫn ăn, vẫn ngủ, vẫn làm nhiệm vụ bình thường. Hoá ra người tưởng chừng như chẳng thể sống nổi nếu thiếu vắng lại không hề ảnh hưởng tới cuộc sống của chính mình. Tồn tại là bản năng mà khi sinh ra ai cũng đều được ban tặng. Người ta chỉ thật sự sống khi bản thân được làm điều mình muốn, được bên cạnh người mình yêu. Việc La Tại Dân không bên cạnh cũng chẳng ảnh hưởng đến sự tồn tại của Hoàng Nhân Tuấn. La Tại Dân vẫn sống trong những câu chuyện người đời kể lại, trong những bản tin về chuyên án năm đó để rồi mỗi lần bật ti vi lên Hoàng Nhân Tuấn lại thơ thẩn nghĩ về một thời đã qua. Năm tháng ấy cậu đã thật sự sống trong hạnh phúc.
Bởi vốn dĩ từ ngày ấy Hoàng Nhân Tuấn chẳng còn sống nữa rồi.
Hoàng Nhân Tuấn cảm nhận được luồng khí nóng đang phả vào mặt, thấy cả ánh trăng tròn trên bầu trời đen. Vậy là thoát rồi. Cậu nhìn Chí Thành bên cạnh rồi nhanh chóng vào trạng thái của người chỉ huy :
- Kéo Chí Thành ra trước.
- Nh-nhưng...
- Nhưng cái gì đưa Chí Thành ra, nhất định phải đưa cậu ấy ra ngoài an toàn.
Mùa đông năm ngoái mẹ Chí Thành tới thăm con trai, trước khi về đã nắm rất chặt tay Hoàng Nhân Tuấn khẩn thiết dặn dò :
- Em nó còn trẻ chưa hiểu chuyện đời có gì các cháu dạy bảo em nó dùm cô, cô cho em đi cô cũng xót lắm nhưng ai mà chẳng phải trải qua gian khó mới nên người. Nếu nó sai thì cứ phạt nặng vào, cô mong sau này xuất ngũ nó sẽ trưởng thành hơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
hương hạ
Fanfictionhạ về tình nồng nhưng chẳng còn vẹn nguyên. viết bởi : ca chiu sa - bbicuarenjun chi tiết không có thật, nhân vật thuộc về mình.