Chương 17: Sự cứng đầu

198 20 4
                                    


           Đã một tuần trôi qua từ khi những người mới vào làm việc. Mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói ngoài trừ việc một cậu trai trẻ dù đã vào làm việc một thời gian nhưng đầu óc thỉnh thoảng cứ bay đi đâu mất.

           "Will! Ông đã nói là tập trung vào làm việc đi rồi mà. Lại đang mơ mộng gì nữa à?"

           "A! Cháu xin lỗi."

           Ông của Will, người chăm sóc ngựa lâu năm của dinh thự vừa gọi cháu trai của mình tỉnh dậy khỏi giấc mộng nào đó giữa ban ngày của nó. Không hiểu sao từ sao khi ngày đầu vào đây làm là nó thằng nhóc thỉnh thoảng cứa như người trên mây, trước đây nó đâu có như thế này. Ông nhìn thằng cháu vừa làm việc vừa nghĩ. Để ngẫm lại xem nào, khi mới bước chân vào đây thì nó vẫn hành động bình thường, sau đó thì nó đi lạc vào vườn hoa của ông chủ thì phải, rồi sau khi trở ra thì cứ suy nghĩ, mơ mộng về cái gì đó. Vậy nguyên nhân chắc chắn là do có chuyện gì đó xảy ra trong vườn hoa rồi. Ông quyết định hỏi nó:

           "Dạo này cháu suy nghĩ về cái gì mà hay mất tập trung vậy?"

           "A-a... Đâu có gì đâu ông." Will giật mình trả lời ông mình.

           "Bộ trong vườn hoa của ông chủ đã xảy ra chuyện gì sao?"

           "Vườn hoa ấy ạ?... Dạ đâu có."

           Thấy nó cứ nói không thì ông càng nghi ngờ nhưng cũng tạm gác mà quay lại làm việc.

           Aesop đang ngồi trong phòng mình cắm mấy bông hoa vào bình để mang sang cho ngài ấy. Dạo này cậu hay ra ngoài vườn từ sáng sớm vì lúc đó có những hạt sương đọng lại trên mấy cánh hoa và lá nhìn rất đẹp và một lý do khác là tránh một người. Không hiều sao gần đây cậu hay cảm thấy lạnh gáy, mà thỉnh thoảng nhìn thấy ngoài vườn còn có một người nào đó đứng ở đường vào nhìn như đang đứng chờ ai đó. Cậu không thích ra vườn mà bị ai đó nhìn nên đã tránh đến vườn vào những khoảng thời gian người đó ra vườn đứng. 

           Cắm hoa xong cậu liền mang bình đi sang phòng làm việc của ngài đặt. Trên bàn làm việc giờ giấy tờ cũng không nhiều như trước, nhưng thư thì cũng kha khá. Nghe thấy tiếng mở cửa của Aesop, người ngồi sau bàn làm việc liền đứng dậy, ra ghế sofa ngồi, gác tay lên thành ghề như đang kêu người kia lại ngồi cạnh mình. Ngay khi cậu ngồi xuống thì hắn ta liền dụi đầu vào người cậu để nạp năng lượng, bảo bối của hắn cũng không phán kháng mà dùng tay xoa xoa mái tóc bạc mềm mại ấy. 

           "A, em đúng là liều thuốc bổ cho ta. Giờ ta đã thấy đỡ hẳn rồi."

           "Thế thì tốt quá."

           Hai người ngồi uông trà thư giãn một lúc, đây cũng coi như là giờ giải lao khỏi công việc của anh. Aesop nhìn tách trà trầm ngâm, Joseph thấy vậy thì hỏi:

           "Em đang nghĩ gì vậy?"

           "À chỉ là một cảm giác dạo gần đây em hay gặp thôi."-Hạ tách trà xuống, cậu nói tiếp-"Gần đây em hay cảm thấy lạnh sống lưng, cứ như ai đó đang nghĩ hay nhìn mình vậy, tất nhiên là không phải ngài rồi. Em cũng thấy ngoài vườn hoa có một người hay đứng ở lối vào, nhìn như đang đợi ai đó. Em thấy khá khó chịu."

Nô lệ hay người yêu[Identity V/JosCarl] (Hoàn)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ