Ngày hôm đó, quả nhiên không có ai đụng được vào người Fuyuto.
Nhưng không đụng được thì sao? Thì sao? Quan trọng là ba đứa vẫn bị dăm thằng cù loi hãm l*z cầm gậy múc một phát bất tỉnh. Fuyuto phận con gái yếu đúi mỏng manh nên bị múc đầu tiên, ấy thế mà lại là đứa giữ cho cửa sổ nhà mình không sập lại dưới gió giông cuộc đời cuối cùng.
Trước khi bất tỉnh nhân sự, con ả kịp nâng mí mắt lờ đờ như hút xái cũ ai oán nhìn hai thằng cu to cao giây trước mạnh mồm nói bảo vệ mình, giây sau la liệt nằm trên nền nhựa đường sau khi bị đi mấy đường gậy đẹp như đồ thị hình sin vào mặt. Mặt thằng nào thằng nấy tím đen, nhìn xót vãi.
Xót nhất là phận con gái của Fuyuto, kiếp này coi như bỏ.
"Ê, hình như đây là một thằng đực nữa thì phải. Nó đéo có ngực chúng mày ạ"
"Èo, thế mà để tóc dài ăn vận như con gái, nhìn ngứa mắt vãi l*n"
Hai đường quyền sắc ngọt như dao cau ghim vào giữa mỏ hai thằng làm hai bờ môi toe đều như đít vịt, trực tiếp mang bản mặt chó sủa ma cô hồn múa quạt ập mẹ xuống cống. Phủi phủi tay, đứa con gái lại ngoan ngoãn nằm xuống, giả vờ bất tỉnh giữa la liệt thân xác xung quanh.
Fuyuto biểu thị: "Đấy là tín hiệu vũ trụ điều khiển tay chân tao, tao biết cái l*n gì đâu ơơơ?"
Trước khi khuôn mặt nghìn vàng cà vào mặt đường những hồi tê tái và chiếc kính cận thanh mảnh gãy vụn những miếng sắc cứa ngọt lên da, Fuyuto bỗng thấy hiện lên hình ảnh nó và hai thằng bạn mình, nằm cùng nhau, trên mặt đường le lói vụn ánh đèn và những tia sáng cuối cùng của mặt trời dần biến mất.
Đêm nay, có lẽ con không về rồi mẹ ạ. Mẹ đi chơi với dượng vui vẻ, mặc kệ con. Dù con biết cuối cùng hai người vẫn sẽ mặc kệ con thôi.
Bóng tối in lên đôi mắt đen sẫm lại vì loang lổ màu máu còn dính trên cây gậy thép nằm kế bên. Nó khép mắt, mệt mỏi chìm vào cơn mơ.
----------
"Cậu là ai?"
"Ta đang ở đâu vậy?"
Hả? Mình đang hỏi ai vậy?
"Ah, đây không phải mình nói"
"Vậy là ai nói?"
Fuyuto...
Ai gọi tôi?
Fuyuto, đi đi con...
Ba?
Nơi này thật tối...ba đi với con!
Ah!
Đôi mắt đen chớp chớp, nó ngồi dậy, thu mình trong góc. Mảnh đầu bị đánh nhức nhối lên như đạn găm, xung quanh tối lại như không từng có một tia sáng lọt qua bức vách nó đang thu mình kế bên. Khí lạnh bao trùm quẩn quanh lấy từng hơi thở xám bạc, không khí đặc quánh như chưa từng thông gió-cái mùi mốc của nấm đơn bào cùng hương ẩm của đất nổi mãi lên, xộc vào khoang phổi mà dù cho rướn cổ cao đến mấy, nó vẫn cứ dằng dai bám lấy từng đoạn phế nang như bịt lại mọi lối thoát...

BẠN ĐANG ĐỌC
「ĐN Tokyo Revengers」[Imaushi Wakasa]
Fiksi PenggemarFuyuto Murasaki-một con nhỏ điếc không sợ súng, ngu không sợ trời đất, và tất nhiên cũng không coi gã ra cái mông gì cả. Gã chẳng có thiện cảm gì nhiều với nó, ác cảm thì vô vàn. Ấy thế mà trông thấy con nhỏ một mình...