/12

1.4K 150 6
                                    

May mà anh đã đến, Phác Trí Mân. Anh đến là tốt rồi.
—————

Mấy thiếu niên gây chuyện thấy vậy, không hẹn mà cùng có chút sợ hãi. Người trước mặt thân hình gầy yếu, nhưng ánh mắt lại lộ ra một cỗ hung ác lạnh lẽo thâm nhập vào tận xương tủy, cậu thậm chí còn lè lưỡi liếm vết máu chảy ra trên cổ tay mình do bị cọ xuống mặt đất, sau đó vung nắm đấm không sợ chết lại muốn xông lên, kéo người đang chặn đường ra.

Lúc này, có người xô đám người kia ra hai bên, trong phút chốc mở rộng vòng tay hướng về phía thiếu niên mắt đỏ hoe như con sói đơn độc kia, kể cả nắm đấm sắp vung ra, đồng thời ôm vào trong ngực.

Nắm đấm của Điền Chính Quốc đập vào vai anh, bởi vì phản ứng nhanh chóng của thiếu niên đã thu hồi một chút sức lực, mới không đến mức để sức lực kia làm cho anh đau.

"Chính Quốc, Chính Quốc, là anh đây..." Động tác của Phác Trí Mân vô cùng nhẹ nhàng vỗ lưng đứa nhỏ, chứa đựng sự run rẩy của cậu, kể cả sự run rẩy của chính anh, giọng nói mềm mại dỗ dành cậu, "Ngoan, ngoan, buông nắm đấm xuống nào."

Hơi thở của đứa nhỏ ở bên tai anh.

Chóp mũi Phác Trí Mân cực kỳ chua xót, anh khổ sở đến mức tim cũng vỡ ra hết.

"Em lo lắng gì thế... Anh sẽ không bỏ chạy đâu."

"Chính Quốc, buông nắm đấm xuống được không?"

"Nghe lời, được không em?"

Quanh người bọn họ, mấy đứa trẻ dẫn đầu gây chuyện thấy cảnh tượng này, nháy mắt với nhau, co cẳng chuồn đi.

Trên thực tế, Điền Chính Quốc gần như là trong khoảnh khắc Phác Trí Mân chạm vào cậu đã bình tĩnh lại. Cậu làm sao có thể gây tổn thương cho anh được.

Sắc đỏ trong mắt đứa nhỏ rút đi một chút, ngửa cái cằm gầy gò lên, chóp mũi vừa vặn đặt lên bả vai gầy yếu của Phác Trí Mân, cậu nhẹ nhàng hít một hơi, trong mũi toàn bộ đều là mùi hương nhàn nhạt trên người anh. Giống như thuốc an thần, làm cho trái tim đang đập dồn dập của cậu dần dần bình tĩnh lại.

Tiếng bước chân nhốn nháo bên tai ngày càng xa, trong ngõ nhỏ nhất thời chỉ còn lại hai người bọn họ.

Điền Chính Quốc nằm sấp trong ngực Phác Trí Mân, thân thể nhỏ gầy gắt gao dán sát vào người anh.

Dường như chỉ cần Phác Trí Mân ở đây, cậu liền có thể rất ngoan ngoãn.

Không biết qua bao lâu, Điền Chính Quốc mới muộn màng nhận ra được cơn đau nhức còn lưu lại trên người mình do bị người đánh lúc nãy.

Cậu vì thế lại run rẩy, mà hai cánh tay đang bao quanh cơ thể cậu sau khi cảm nhận được sự run rẩy kia liền đột ngột siết chặt hơn, sức lực lớn đến mức dường như là muốn làm cho mỗi một cái xương của cậu đều nhập vào trong ngực.

[KOOKMIN] TRANS | NGHE LỜINơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ