27.

286 26 7
                                    

Lâm Khải đóng cửa phòng lại, tiến đến chỗ Dụ Ngôn, nhỏ nhẹ hỏi nàng ấy: "Em và chị dâu có chuyện gì sao?"

Vì đây là lần đầu Lâm Khải thấy Dụ Ngôn tức giận như vậy nên anh không khỏi bất ngờ.

Dụ Ngôn hít một hơi sâu để lấy lại bình tĩnh, nói: "Không có gì đâu."

Sao lại không có gì đây? Mà Dụ Ngôn không nói, Lâm Khải cũng không muốn đào sâu vào, biết đâu nàng ấy còn mắng anh như Mạc Hàn lúc nãy thì sao?

Nghĩ thôi cũng thấy sợ.

Lâm Khải đến vỗ nhẹ vai Dụ Ngôn, nói: "Chuyện gì cũng có cách giải quyết, em đừng nóng giận quá. "

Dụ Ngôn thở dài nói: "Thôi anh chuẩn bị đi làm đi."

Lâm Khải gật đầu, sau đó lấy quần áo để đi tắm.

Dụ Ngôn ngồi đó suy nghĩ.

Hôm qua Đới Manh đưa Mạc Hàn đi, nàng đã thật sự rất tức giận. Tại sao chị ấy lại đồng ý chứ? Sau đó hai người họ đã đi đâu làm gì? Tên Đới Manh chết bầm đó, chị ấy rõ ràng là biết nàng không muốn mà, tại sao vẫn cứ làm!?

Hừ, nàng không thèm nói chuyện với chị ấy nữa.

Năm phút sau Lâm Khải mặc đồ chỉn chu bước ra, anh nói với Dụ Ngôn: "Em ở nhà nếu cần gì thì có thể gọi cho thư ký Đới, cô ấy sẽ giúp em."

Dụ Ngôn giấu nhẹm nụ cười của mình vào trong, nói với Lâm Khải: "Em biết rồi, anh ăn sáng đi rồi đi làm, khi nào Mạc Hàn đi làm thì em xuống ăn sau."

Lâm Khải mỉm cười, tiến đến xoa xoa đầu Dụ Ngôn nói: "Nhớ phải bình tĩnh, anh đi trước."

Đêm qua là một đêm ngủ ngon nhất từ trước đến giờ của Đới Manh, cô thức dậy trong một tinh thần sảng khoái nhất, thoải mái nhất cho đến khi đọc được tin nhắn của Lâm Khải.

Anh ta nói cô qua nhà cùng Dụ Ngôn sao? Làm gì chứ? Cô lập tức gọi lại cho Lâm Khải.

Đới Manh: "Lâm tổng, ý anh nói là sao vậy?"

Lâm Khải: "Thời gian này cô làm việc cùng vợ tôi được không? Em ấy cũng ở đây vài ngày thôi, khi nào em ấy bay về thì cô trở lại công ty làm việc cùng tôi. Cô thấy sao?"

Đới Manh có chút ngập ngừng, nói: "cái này..."

Lâm Khải: "Không có cực nhọc gì mấy đâu, em ấy thỉnh thoảng mới ra ngoài, xem như cô trông em ấy giúp tôi, được không?"

Tôi đâu phải người trông trẻ đâu Lâm tổng...

Lâm Khải nghe Đới Manh im lặng, anh nói: "Nếu cô khó xử thì thôi vậy, để tôi tìm người khác cũng được."

Đới Manh nhanh chóng nói: "Tôi làm được ạ."

Lâm Khải: "Được rồi, cảm ơn cô nhé. Vậy tôi tắt máy trước."

Sau khi Lâm Khải tắt máy, Đới Manh nằm trên giường giãy dụa một hồi, cái này có khi nào là Dụ Ngôn ngốc kia bày trò không nhỉ?

Aissss, em thật nghịch ngợm mà Dụ Ngôn!

Trong lúc Đới Manh đang tắm rửa thay đồ thì có ai đó gõ cửa, Đới Manh rất không hài lòng mà nhanh chóng lau khô người rồi mặc áo choàng tắm vào, đi đến cửa mở ra.

[Đới Ngôn] [Hoàn] Yêu emNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ