Chương 39.

139 15 1
                                    


Ba Chu và mẹ Chu biết Chu Sâm muốn đưa Hạ Thì đi tham gia hoạt động của đơn vị đều tán thành hai tay, mẹ Chu còn nhắc mãi, nếu đi Nam Sơn phải nhớ mang một ít đồ đuổi muỗi, thuốc thanh nhiệt theo.

Hạ Thì mà cần thuốc sao?

Chu Sâm bất đắc dĩ nhìn mẹ lên danh sách giúp.

Nhân lúc không ai để ý Chu Sâm lén lút nói với Hạ Thì, lâu lắm rồi anh không đến công ty, lần này trở về nên về lại công ty.

Hạ Thì gật đầu: "Được thôi."

Chu Sâm: "Những lúc anh không có ở đây... em thay anh chăm sóc ba mẹ nhé?"

Hạ Thì không nề hà: "Yên tâm, có em ở đây, không ai dám động đến họ đâu."

Thật ra Chu Sâm chỉ lo Hạ Thì động đến mà thôi.

Nhìn Hạ Thì rất chân thành, Chu Sâm cân nhắc một chút, dựa vào độ hiểu Hạ Thì mấy ngày nay, dù không hiểu hoàn toàn, nhưng anh cảm thấy bây giờ Hạ Thì hẳn là thật tình.

Hai ngày sau, hai người đến đơn vị của Hạ Thì, họ thuê xe khách, đã là hoạt động tập thể thì tất nhiên phải cùng đi với tập thể.

Tới nơi, mọi người thấy Hạ Thì mất trí nhớ, lại rối rít ân cần hỏi han, chúc cô mau chóng lấy lại được trí nhớ, chăm sóc bản thân cho tốt để còn quay lại đon vị công tác.

Thật ra mọi người vẫn luôn bàn tán, có lẽ Hạ Thì không quay lại làm việc nữa, mà có lẽ sẽ kết hôn sinh con. Bây giờ thấy Hạ Thì tới tham gia hoạt động, lời đồn lập tức tan biến.

Hạ Thì và Chu Sâm ngồi ở hàng ghế cuối xe buýt, chuyến xe này di chuyển mất hơn hai tiếng. Chu Sâm thuận tay lấy từ trong túi ra một hộp bánh quy nhỏ trong đưa cho Hạ Thì.

Hạ Thì vừa thấy bánh quy thì ôm cánh tay Chu Sâm, cười đầy hạnh phúc, mở hộp lấy bánh cho vào miệng. Có đồng nghiệp bắt gặp cảnh này, cảm thấy hai người thật ngọt ngào.

Chu Sâm nhắm mắt dưỡng thần, qua mấy ngày ở chung, Chu Sâm cũng bắt đầu thay đổi.

Đối mặt với sự đáng sợ của Hạ Thì, ban đầu anh cứ lo sợ không thôi, sau nhiều lần cận kề giữa suy sụp và kiên cường, sau đó bất chất tất cả, sụp đổ rồi lấy lại tinh thần, lại bởi vì sự cưng chiều của Hạ Thì nên Chu Sâm cũng khá thả lỏng, có thể quyết định quay lại công ty làm, cũng có thể chủ động đưa đồ ăn.

Một lúc nào đó, Chu Sâm còn cảm thấy bản thân rất giống một nhân viên chăn nuôi mãnh thú. Tiềm ẩn nguy cơ bị ăn thịt nên càng muốn chủ động đưa đồ ăn, thăm dò tính tình con mãnh thú này, không chừng còn phải hiến thân bất cứ lúc nào...

...

Hạ Thì ăn xong bánh quy nhỏ rồi dựa vào ngực Chu Sâm ngủ say, sau khi xe khách chạy đến bãi đỗ xe, đồng nghiệp và người nhà họ tốp năm tốp ba xuống xe, hàng ghế phía sau còn có người cười nói: "Tiểu Hạ vẫn ngủ hả?"

Chu Sâm vỗ nhẹ Hạ Thì gọi cô dậy: "Chúng ta tới nơi rồi, dậy nào."

Có đồng nghiệp nói: "Đi thôi, không thì tiểu Chu ôm tiểu Hạ xuống cũng được, ha ha ha."

[HOÀN EDIT] TA RẤT MỸ VỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ