Chương 53:

114 10 0
                                    




Ai dám nói Hạ Thì không tình cảm, cô có thể nuốt một phát hết người đó, cô vẫn chưa đủ tình cảm sao? Cô cảm thấy tình cảm của mình sắp tràn ra ngoài rồi.

Chu Sâm thở dài một cái, cũng không biết là tình cảm trong lời Hạ Thì có ngụ ý khác, hay là đôi mắt cam vàng của cô ấy khiến cho người ta dễ cảm thấy hiểu lầm, tóm lại dù là nhiếp ảnh gia hay là anh đều không thể nào nhận ra trong đôi mắt của Hạ Thì còn có cảm xúc khác ngoài sự hung tợn.

Nhiếp ảnh gia run rẩy nói: "Được... được, như vậy tiếp theo, xin đổi một tư thế khác, Chu tiên sinh chống trên người Hạ tiểu thư..."

Nhiếp ảnh gia quyết định, vẫn nên chụp nhiều tấm ảnh góc nghiêng hoặc mặt chính diện của Chu Sâm thì tốt hơn, anh ta thật sự không thể chụp được tình cảm gì đó, hơn nữa dù Photoshop cũng không làm được.

Cũng không biết Chu tiên sinh xui xẻo mấy đời, mới gặp phải Hạ tiểu thư...

Chụp ảnh được nửa ngày, Hạ Thì lại nảy lên một ý tưởng: "Chụp kiểu nhân thú đi."

Nhiếp ảnh gia: "..."

Không kiềm chế được mà hiểu sai.

Nhiếp ảnh gia: "Vậy... đó chính là phong cách có chút năng động."

"Năng động?" Hạ Thì ngậm Chu Sâm trong miệng, nói từ trong kẽ răng: "Như vậy đã đủ năng động chưa?"

Chu Sâm: "..."

Nhiếp ảnh gia: "..."

Thay mấy bộ quần áo khác, chụp cả ngày, Hạ Thì mới tuyên bố xong.

"Mấy ngày nữa tôi sẽ đến chỗ anh chọn ảnh." Hạ Thì nói với nhiếp ảnh gia: "Anh hiểu chứ."

Nhiếp ảnh gia vâng vâng dạ dạ: "Tôi nhất định sẽ nhanh chóng làm xong."

Anh ta có thức đêm cũng phải rửa xong ảnh.

Lúc rời khỏi, Hạ Thì nói với Tiểu Tiểu: "Cậu cũng đã lâu không trở về, đi đếm một chút đi."

"Vâng." Tiểu Tiểu nhìn thoáng qua nhiếp ảnh gia: "Có thêm anh ta không ạ?"

Nhiếp ảnh gia: "..."

Hạ Thì: "Tạm thời không thêm, xem biểu hiện của anh ta đã."

Chu Sâm nhìn khung cảnh quen thuộc này, trong lòng có đôi chút thông cảm với nhiếp ảnh gia.

Tiểu Tiểu gọi tất cả dị thú đến, chúng nó nằm rạp ở trên thảo nguyên, vô cùng đông đúc.

Nhiếp ảnh gia ngồi bệt xuống đất.

Những loại ăn cỏ phía trước còn đỡ, bây giờ có cả hung thú ăn thịt, hai chân của anh ta đã sắp mềm như bún. Số lượng và cấp bậc này, có thể nhiều hơn gấp mấy lần trong tiểu thuyết đô thị!

Nhiếp ảnh gia cũng là dị thú cao cấp có thể biến thành hình người, tất nhiên trong giới dị thú cũng thuộc hạng trung, anh ta còn tưởng rằng Hạ Thì là hung thú, bây giờ xem ra, Hạ Thì còn đáng sợ hơn, cô còn nuôi hung thú để ăn...

Lúc này, nhiếp ảnh gia không còn suy nghĩ phản kháng nữa, ảnh thô cũng đã chụp xong rồi, không còn cách nào khác, anh ta quyết định cho dù có bỏ tiền thuê người ngoài, cũng phải tìm được bậc thầy chỉnh sửa hậu kỳ...

[HOÀN EDIT] TA RẤT MỸ VỊNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ