Có vài thứ khi trời lặng học sẽ hiệu quả hơn, và một vài thứ khác chỉ học được khi dông bão.
Willa CATHER
Một chiếc Ford Taurus được sơn màu đặc trưng của sở cảnh sát New York đang đỗ tại ngã tư giao giữa Broadway và phố 66.
Nhanh lên nào, Mike!
Bên trong xe, Jodie Costello, hai mươi tư tuổi, đang nóng ruột gõ gõ lên tay lái.
Cô cảnh sát trẻ gia nhập lực lượng cảnh sát thành phố từ đầu tháng và công việc của cô còn lâu mới được phấn khích như cô trông đợi lúc ban đầu. Sáng nay, cô mới thi hành nhiệm vụ thậm chí chưa tới ba phần tư tiếng đồng hồ, ấy vậy mà chân đã như có kiến bò. Khu vực Jodie phụ trách tuần tra, phía Tây Central Park, bao quát một khu phố sang trọng, quá đỗi yên bình so với mong đợi của cô. Suốt mười lăm ngày qua, hoạt động của cô chỉ là chỉ dẫn cho du khách, đuổi bắt cướp, ghi vé phạt cho những người lái xe quá vội vã và giải tán những kẻ say xỉn xả rượu ra trên lối công cộng.
Đã thế, người ta lại còn bổ nhiệm cô vào vị trí đồng sự của một kẻ lố lăng thực sự: chỉ còn sáu tháng nữa là về nghỉ hưu, Mike Hernandez là một hòn chì níu chân chính cống. Chủ trương gắng sức ở mức tối thiểu, ông ta chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống và chuyên chú sao cho giảm thiểu công việc, nhân rộng những "giờ nghỉ giải lao ăn bánh rán", nhũng "chặng dừng bánh kẹp thịt", những "chặng nghỉ Coca-Cola" hoặc hễ có dịp là tán gẫu cùng hội tiểu thưong và những người đi nghỉ hè. Một ý niệm hết sức ích kỷ của cảnh sát.
Được thôi, giờ thì đủ rồi đấy! Jodie cáu tiết. Dầu sao cũng đâu cần đến hai tiếng đồng hồ để mua bánh rán chứ!
Cô bật đèn hiệu rồi ra khỏi xe và đóng sập cửa lại. Cô toan bước vào tiệm để chỉ trích người đồng sự thì bỗng nhìn thấy một nhóm sáu thiếu niên đang chạy về phía mình.
- Ladrón, ladrón!
Cô dùng giọng kiên quyết ra lệnh cho chúng bình tĩnh trước khi bằng lòng nghe nhóm du khách Tây Ban Nha này diễn đạt ấp a ấp úng bằng một thứ tiếng Anh tệ hại. Thoạt đầu, cô cứ ngỡ là một vụ trộm điện thoại di động tầm thường và định đưa chứng tới trình báo tại quận 20 thì bỗng một chi tiết thu hút sự chú ý của cô.
- Cậu chắc là hai tên trộm điện thoại của cậu bị còng chứ? cô hỏi cậu thiếu niên trông vừa có vẻ ít đần độn nhất vừa có vẻ xấu xí nhất bọn: một thằng nhóc mặc áo cầu thủ bóng đá, với khuôn mặt tròn ủng, cặp lánh cận và kiểu đầu bát úp lệch.
- Chắc chắn, cậu nhóc người Tây Ban Nha đáp, lũ bạn xung quanh ào ào xác nhận.
Jodie cắn môi dưới.
Bọn tù trốn trại sao?
Khó mà tin được. Như mọi sáng, cô đã đọc hết những thông báo truy nã và dấu hiệu nhận dạng mà các đồng nghiệp tại phòng Tuần tra gửi cho họ, nhưng trong số đó không có tài liệu nào tương ứng với những mô tả về hai kẻ khả nghi này.
Nghe theo linh tính mách bảo, cô lấy từ trong cốp xe ra chiếc máy tính bảng cá nhân.
- Điện thoại của cậu hiệu gì?
BẠN ĐANG ĐỌC
Central Park
Любовные романыTác giả: Guillaume Musso Dịch giả: Jeanboy New York, tám giờ sáng Alice, nữ cảnh sát Paris, và Gabriel, nghệ sĩ dương cầm chuyên chơi nhạc jazz, thức dậy thấy họ bị còng tay vào nhau trên một băng ghế trong Central Park. Họ không quen biết nhau và c...