Phần 1: Những kẻ bị buộc lại với nhau

44 0 0
                                    

1. Alice

Tôi tin trong con người nào cũng vậy, luôn có một con người khác. Một Kẻ xa lạ, một Kẻ mưu phản, một Kẻ giảo hoạt.

Stephen KING


Thoạt tiên, hơi thổi dữ dội và rát buốt của cơn gió quét trên một khuôn mặt.

Tiếng lá cây khẽ xào xạc. Tiếng một con suối róc rách từ xa vẳng lại. Loáng thoáng tiếng chim chóc ríu rít. Những tia nắng đầu tiên người ta đoán biết qua hai màn mí mắt vẫn đang nhắm.

Rồi tiếng cành cây gãy răng rắc. Mùi đất ẩm ướt. Mùi lá cây đang phân hủy. Mùi rừng nồng đậm của địa y xám.

Xa hơn, một tiếng rì rầm nghịch tai, mơ hồ như cõi mộng.

* * *

Alice Schäfer khó nhọc mở mắt. Ánh ngày vừa rạng khiến cô lóa mắt, sương sớm khiến quần áo cô dính bết. Ướt sũng mồ hôi lạnh, cô run lập cập. cổ họng cô khô khốc và trong miệng là một vị tro đắng gắt. Các khớp của cô bầm giập, tứ chi cứng đờ, tâm trí đờ đẫn.

Khi toan ngóc đầu dậy, cô nhận ra rằng mình đang nằm dài trên một băng ghế gỗ mộc đóng theo lối dân dã. Kinh ngạc, cô bỗng phát hiện ra một cơ thể đàn ông, thô kệch và lực lưỡng, đang nằm còng queo sát mạng sườn cô và đè nặng lên cô.

Alice cố nén một tiếng thét và nhịp tim cô đột ngột tăng nhanh. Trong lúc tìm cách thoát ra, cô ngã xuống đất rồi lại đứng dậy ngay. Chính trong lúc đó cô nhận ra rằng tay phải của mình đang bị còng vào cổ tay trái của kẻ lạ. Cô hơi lùi lại, nhưng gã đàn ông vẫn bất động.

Chết tiệt!

Tim cô nện trong lồng ngực. Mắt liếc nhìn đồng hồ đeo tay: mặt khắc số của chiếc Patek cũ kỹ đã xước, nhưng động cơ vẫn chạy và lịch vạn niên của nó chỉ: thứ Ba ngày 8 tháng Mười, 8 giờ.

Mẹ kiếp! Nhưng mình đang ở đâu thế này? cô thắc mắc trong lúc đưa ống tay áo lên quệt mồ hôi trên mặt.

Cô nhìn quanh để đánh giá tình hình. Cô đang ở giữa một khu rừng nhuộm vàng sắc thu, một tầng rừng thấp tươi mát và um tùm đủ loại cây cối. Một khoảng rừng trống hoang sơ và tĩnh lặng, bao quanh là những cây sồi, những bụi rậm và những mỏm đá lởm chởm. Xung quanh chẳng có bóng người và, xét theo hoàn cảnh này, dĩ nhiên thà rằng như vậy còn hơn.

Alice ngước mắt nhìn lên. Ánh sáng êm dịu đẹp đẽ, gần như vô thực. Những tia sáng lấp lánh xuyên qua tán lá của một cây du khổng lồ và rực rỡ với đám rễ đâm thủng một thảm lá ẩm ướt.

Rừng Rambouillet chăng? Fontainebleau? Hay rừng Vincennes? cô thầm đoán liều.

Một bức tranh trường phái ấn tượng kiểu bưu thiếp có khung cảnh yên bình đối lập với tính chất dữ dội của vụ tỉnh giấc siêu thực bên cạnh một gã hoàn toàn xa lạ.

Cô thận trọng cúi về phía trước để nhìn mặt gã cho rõ hơn. Đó là gương mặt của một gã đàn ông chừng ba lăm bốn mươi tuổi, mái tóc màu hạt dẻ rối bù và bộ râu lún phún.

Một xác chết chăng?

Cô quỳ xuống rồi đặt ba ngón tay dọc theo cổ gã, bên phải yết hầu. Khi ấn lên động mạch chủ, cô thấy yên tâm khi cảm nhận mạch vẫn đang đập. Gã đàn ông vẫn bất tỉnh nhân sự, nhưng chưa chết. Cô dành thời gian quan sát gã một hồi. Cô có quen gã không nhỉ? Một tên lưu manh mà có lẽ cô đang bắt bỏ tù chăng? Một người bạn thời thơ ấu mà cô không nhận ra? Không, những đường nét này tuyệt nhiên không gợi lên trong cô bất cứ điều gì.

Central ParkNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ