24. Chương số không

10 0 0
                                    

Nơi nào nguy cơ tăng thì cơ hội tìm ra giải pháp cũng tăng.

Friedrich HÖLDERLIN

...


TriBeCa

4 giờ 50 sáng

Ba giờ đồng hồ trước cuộc gặp đầu tiên giữa Alice và Gabriel

Chuông điện thoại của phòng 308 khách sạn Greenwich đổ sáu hồi vào thinh không trước khi có người nhấc máy.

- A lô..., một giọng nhừa nhựa vì vừa bị lôi dậy khỏi một giấc ngủ sâu trả lời.

- Lễ tân đây, thưa ông Keyne. Tôi thực lòng xin lỗi vì đã làm phiền, nhưng tôi phải chuyển cho ông một cuộc gọi: một người nào đó tên Thomas Krieg yêu cầu được nói chuyện với ông...

- Giữa đêm hôm khuya khoắt sao? Nhưng giờ là mấy giờ rồi, khỉ thật?

- Sắp 5 giờ sáng rồi. Người kia nói với tôi là chuyện hết sức khẩn cấp.

- OK, nối máy giúp tôi.

Gabriel nhỏm dậy, xích ra ngồi ở mép giường. Căn phòng vẫn chìm trong bóng tối nhưng ánh sáng phát ra từ chiếc radio báo thức vẫn cho thấy thấp thoáng quang cảnh bề bộn bên trong phòng. Tấm thảm vưong vãi những chai rượu nhỏ cùng quần áo được tiện tay vứt luôn ra sàn. Người phụ nữ nằm cạnh anh còn chưa thức dậy. Mất vài giây anh mới nhớ ra tên cô: Elena Sabatini, một trong những đồng nghiệp tại Florida, hôm qua anh đã gặp cô tại lounge của khách sạn. Sau vài ly Martini, anh đã thuyết phục cô lên phòng anh và họ đã tìm hiểu về nhau kỹ càng hơn sau khi dốc sạch tủ lạnh quầy bar.

Gabriel dụi mắt rồi thở dài. Từ khi vợ bỏ đi, anh tự cảm thấy căm ghét con người mình: một linh hồn lạc lối, một hồn ma trôi dạt mà không gì có thể ngăn cản được sự sa đọa. Không gì bi kịch hơn là gặp một người đã kiệt sức, lạc lối trong mê cung cuộc đời: câu nói của Martin Luther King chợt lướt qua tâm trí anh. Câu nói đó thật hợp với anh quá sức.

- Gabriel? A lô, Gabriel! giọng nói ở đầu dây bên kia gào lên.

Điện thoại kề tai, Gabriel rời khỏi giường rồi đóng kín cánh cửa trượt ngăn cách phòng ngủ với phòng khách nhỏ kế bên.

- Chào Thomas.

- Tôi đã cố gọi vào số cố định của cậu ở Astoria, rồi vào di động của cậu nhưng không thấy cậu trả lời.

- Chắc là máy hết pin. Làm thế nào cậu tìm ra tôi?

- Tôi chợt nhớ ra tuần này diễn ra hội nghị thường niên của Hiệp hội bác sĩ tâm lý Hoa Kỳ. Tôi gọi cho bên thư ký Hiệp hội và họ báo với tôi là đã đặt trước cho cậu một phòng tại khách sạn Greenwich.

- Cậu gọi làm gì?

- Có vẻ như cậu được hoan nghênh nhiệt liệt sau buổi thuyết trình ngày hôm qua về chiều kích tâm lý học của bệnh Alzheimer...

- Bỏ qua những lời khen tặng ấy đi, cậu muốn gì?

- Cậu có lý, chúng ta nói thẳng vào vấn đề nhé: tôi muốn xin ý kiến cậu về một bệnh nhân nữ.

Central ParkNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ