26. Những tấm gương

6 0 0
                                    

Ta không nên treo những tấm gương trên tường, cũng như không quẳng lung tung sổ séc hoặc những bức thư thú nhận tội ác bỉ ổi.

Virginia WOOLF

...


Tôi mở mắt.

Tôi nhận ra căn phòng: màu trắng, khoáng, phi thời gian. Một nền gạch bằng đá dung nham, bốn bề tường trắng tinh, một chiếc tủ và một bàn viết nhỏ bằng gỗ sơn. Những cánh cửa chớp bên trong với những thớ ngang bản rộng đang tỏa ra thứ ánh sáng la đà. Cách bài trí gọi nhớ đến tiện nghi của một khách sạn hơn là cách bài trí khổ hạnh của một phòng bệnh.

Tôi biết rõ mình đang ở đâu: phòng 06, bệnh viện Sebago Cottage, gần Portland thuộc bang Maine. Và tại sao tôi có mặt tại đây.

Đang nằm trên gối tôi bỗng nhỏm dậy. Tôi có cảm giác mình đang lọt vào một no man's land thuộc giác quan, như một ngôi sao chết, đã tắt từ đời thuở nào rồi, nhưng vẫn phát ra ánh sáng. Tuy nhiên, dần dần, tôi tìm lại được toàn bộ ý thức của mình. Cơ thể tôi đã được nghỉ ngơi, tâm trí tôi đã trút bỏ được một gánh nặng, như sau một đợt lặn dài đầy ác mộng buộc tôi phải vượt qua những tòa dinh thự của Đêm, của Mộng và của Giấc ngủ, chống lại Chó ngao gác cổng và hạ gục những cơn Thịnh nộ trước khi trồi lên bề mặt.

Tôi đứng dậy, để nguyên chân trần bước tới ô kính rộng rồi mở cửa sổ. Luồng không khí lạnh giá lùa vào phòng khiến tôi như được tái sinh. Tầm nhìn toàn cảnh đang mở ra trước mắt tôi đẹp đến tức thở. Bao quanh là một rừng thông với các sườn dốc đứng, mặt nước màu xanh cô ban của hồ Sebago trải rộng trên vài cây số. Một hộp nữ trang chất liệu thủy tinh xanh đích thực giữa những cây lá kim. Một vách đá khổng lồ hình pháo đài nhô cao bên trên mặt hồ gợn sóng và con đê chắn sóng ghép từ những súc gỗ lĩnh sam.

- Xin chào, chị Schäfer.

Tôi quay phắt lại vì ngạc nhiên. Ngồi trong một góc phòng, một nữ y tá người gốc Á đang lặng lẽ quan sát tôi từ nhiều phút trong khi tôi không hề để ý tới cô ta.

- Tôi hy vọng chị cảm thấy dễ chịu. Bác sĩ Keyne đang đợi chị gần hồ.

- Bác sĩ Keyne ư?

- Bác sĩ đã nhờ tôi báo cho chị biết ngay khi chị thức dậy.

Cô ta lại gần cửa sổ rồi chỉ một chấm ở đường chân trời. Tôi nheo mắt rồi nhận ra Gabriel, hai tay thọc sâu vào nắp ca pô đang mở của chiếc Shelby. Từ xa, anh vẫy vẫy tay như mời tôi tới chỗ anh. Tôi tìm thấy chiếc va li mình đem theo trong một ngăn tủ tường. Tôi mặc quần jean, áo pull dệt lẫn màu, áo khoác ngắn, đi đôi giày to sụ rồi ra ngoài qua lối cửa kính. 

* * *

Tôi để mặc mình bị cuốn theo, bị thôi miên bởi màu xanh sâu thẳm của mặt hồ.

Lúc này mọi thứ đã sáng rõ trong tâm trí tôi. Những ký ức đã được xếp đặt ngăn nắp, được sắp xếp trong những ngăn ký ức. Đầu tiên là chẩn đoán đáng báo động của Clouseau, lời đề cập của Seymour về sự tồn tại của bệnh viện Sebago Cottage, các bước cậu ấy tiến hành để tôi được nhận vào viện, chuyến đi của tôi tới Mỹ, những ngày đầu của tôi tại viện, cuộc cấy ghép một máy kích não kéo theo một cơn khủng hoảng khiếp sợ, sự chối bỏ bệnh tật kịch liệt, tôi trốn khỏi bệnh viện, tôi giằng co với nhân viên bảo vệ, tôi trốn tới New York tới tận băng ghế trong Central Park...

Central ParkNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ