9. Bờ Sông

6 0 0
                                    

Forever is composed of nows.[1]

Emily DICKINSON

...

Hell's Kitchen, New York

Hôm nay

11 giờ 15

Alice đã kể xong câu chuyện của mình được một lúc. Gabriel lặng thinh vì vẫn còn sốc nặng. Anh tìm lời nào đó để an ủi, nhưng rốt cuộc lại thà giữ im lặng vì sợ mình sẽ mắc lỗi vụng về.

Đôi mắt nheo lại, cô gái ngắm nhìn đám lá vàng bị gió cuốn theo đang xao động như một đợt sóng. Tiếng rì rầm của thành phố dường như đã lùi về xa xăm. Người ta gần như có thể nghe thấy tiếng chim hót hoặc tiếng róc rách của đài phun nước chễm chệ giữa vườn. Khơi lại quá khứ trước một người xa lạ là chuyện đau đớn, nhưng cũng có tác dụng thanh lọc. Như một buổi trị liệu với bác sĩ tâm lý. Bỗng một lẽ hiển nhiên không biết từ đâu xuất hiện khiến cô thốt rùng mình.

- Tôi biết cách mở chiếc va li này rồi! cô kêu lên và nhảy xổ sang người ngồi kế bên.

Cô vớ lấy chiếc va li rồi đặt nó nằm ngang trên đầu gối.

- Hai ổ khóa này sử dụng một mã kép gồm ba số, cô nhận xét.

- Dĩ nhiên, anh tròn mắt xác nhận. Thế thì sao?

Cô quay sang vén tay áo sơ mi của anh lên, làm hiện ra dãy số được khía trên đó:

141197

- Ta đánh cược nhé?

Cô thử nhập các tổ họp số trên các trục số khác nhau rồi rút hai chốt ra cùng lúc. Bỗng vang lên một tiếng cạch và chiếc va li mở ra.

Trống rỗng.

Ít ra là nhìn bề ngoài. Alice thấy một vách ngăn di động có thể tháo rời nhờ khóa kéo. Cô kéo khóa để lộ ra phần đáy kép và nhìn thấy một cái túi nhỏ bằng da cá sấu màu nâu đỏ.

Rốt cuộc!

Đôi tay run run, cô kéo khóa mở chiếc túi du lịch nhỏ. Trong một hộp nữ trang nhồi nệm được khâu chần là một xi lanh y tế cỡ lớn kèm một mũi kim chụp nắp nhựa bảo vệ được cố định bằng dây chun.

- Thứ này là gì vậy? Gabriel hỏi.

Alice không vội rút xi lanh ra khỏi hộp mà quan sát nó kỹ hơn. Trong ống hình trụ dày chứa một chất lỏng màu xanh rất nhạt lấp lánh dưới nắng.

Một thứ thuốc chăng? Một thứ ma túy? Hai mươi mi li lít một thứ huyết thanh lạ...

Cô thất vọng kéo dây khóa đồng lại. Nếu đang ở Paris, cô có thể gửi chất lỏng này đi phân tích, nhưng ở đây thì không thể làm được việc đó rồi.

- Để biết được hiệu quả của thứ này, cần phải can đảm tiêm nó vào người..., Gabriel thốt lên.

- Cần phải bất tỉnh để tiêm nó vào người, Alice chữa lại.

Anh vớ lấy áo vest và khum tay lại che trước mắt để đỡ chói.

- Đầu phố có trạm điện thoại công cộng, anh chỉ tay thông báo. Tôi sẽ thử gọi lại cho anh bạn nhạc công saxophone bên Tokyo.

- OK, tôi chờ anh trong xe.

Alice nhìn Gabriel đi xa dần tới tận trạm điện thoại. Cô lại có cảm giác chán nản là trí óc mình làm việc chẳng tập trung, lại đang vấp phải một loạt câu hỏi không lời đáp.

Tại sao Gabriel và cô lại không còn chút ký ức nào về chuyện đã xảy ra đêm qua nhỉ? Làm cách nào họ có thể tới được Central Park? vết máu trên áo sơ mi của cô thuộc về ai? Cỏ kiếm đâu ra khẩu súng này? Tại sao trong ổ đạn lại thiếu mất một viên? Ai đã viết vào lòng bàn tay cô số điện thoại của khách sạn? Ai đã khía lên cánh tay Gabriel? Tại sao người ta lại nối điện vào chiếc va li này? Trong chiếc xi lanh kia có chứa gì?

Loạt câu hỏi này khiến cô chóng mặt.

Alice lạc vào xứ sở rắc rối...

Cô những muốn gọi cho Seymour để xem cậu ta đã tìm ra thứ gì đó trên các camera giám sát ở bãi đỗ xe và các sân bay thuộc Paris chưa, nhưng cô biết cậu bạn mình cần thêm thời gian để thực hiện những công việc điều tra đó. Trong lúc chờ đợi, cô cần phải giữ thế chủ động. Cô cần phải làm điều cô rành rẽ nhất: điều tra.

Điều tra với những manh mối sẵn có.

Một chiếc xe tuần tra lao tới ngã tư rồi chậm rãi ngược lên phố. Alice nhìn xuống, cầu trời để không bị phát hiện. Chiếc Ford Crown đi qua hước mặt xe cô mà không dừng lại. Một lời cảnh báo không mới mà cô không dám coi nhẹ. Đã hơn một giờ trôi qua kể từ khi họ cướp chiếc Honda. Người phụ nữ chủ nhân chiếc xe đã có thừa thời gian đi trình báo cảnh sát và mô tả cả hình dáng bên ngoài lẫn biển số xe. Giữ lại chiếc xe này quả là chấp nhận đối mặt với quá nhiều rủi ro.

Đã quyết định xong, Alice gom đồ dùng của mình - con dao ăn trộm trong quán cà phê, hộp đựng chiếc điện thoại di động, ống thuốc Ibuprofène, gói khăn ướt, chiếc túi nhỏ đựng xi lanh, mảnh áo sơ mi dính máu - nhét tất cả vào chiếc túi dết. Cô đeo bao súng vào, nhét khẩu Glock vào bên trong bao rồi xuống khỏi ô tô và bỏ lại chùm chìa khóa trên ghế.

Điều tra với những manh mối sẵn có.

Cô sẽ làm gì nếu đang ở Paris? Cô sẽ bắt đầu cho lấy dấu vân tay trên chiếc xi lanh rồi chuyển nó sang kho dữ liệu vân tay FAED .

Nhưng ở đây thì cô có thể làm được gì nào? Trong lúc cô băng qua vỉa hè tới chỗ Gabriel, đầu óc cô đã nảy ra một ý tưởng lạ thường.

- Tôi đã gặp được Kenny, anh thông báo với nụ cười hết cỡ. Nếu chúng ta cần, anh bạn tôi đồng ý cho chúng ta mượn căn hộ riêng tại Astoria, khu phố Queens. Khu đó không gần đây lắm nhưng dẫu sao cũng hơn là chẳng có chỗ nào.

- Đi nào Keyne, lên đường thôi! Chúng ta lãng phí thời gian thế đủ rồi! Và tôi hy vọng anh thích đi bộ, bởi vì chúng ta sẽ bỏ xe ô tô lại.

- Để đi đâu kia?

Cô mỉm cười với anh.

- Tới một nơi hẳn sẽ khiến một nguôi vẫn giữ tâm hồn trẻ thơ như anh thấy thích thú.

- Cô nói rõ hơn được không?

- Giáng sinh đang tới gần, Gabriel ạ. Tôi sẽ dẫn anh đi mua đồ chơi!

__________

Chú thích: [1] Tiếng Anh trong nguyên bản: Mãi mãi được tạo thành từ những giây phút hiện tại.

Central ParkNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ