16

9.2K 290 18
                                    

Min Yoongi đứng đó, nước mắt nước mũi tèm lem vừa nghe thấy tiếng Jeon Jungkook liền nhào tới ôm lấy cậu.

"Huhuhu... cậu còn sống... Jungkookie của tớ còn sống."

Jungkook ôm lấy Yoongi dỗ dành, cố chịu đựng giọng nói vì quá xúc động mà trở nên chót vót của bạn mình. Mãi một lúc sau Yoongi mới thôi khóc, vừa buông Jungkook ra liền nắm lấy vai cậu lắc lấy lắc để, vừa lắc vừa hỏi liên tục.

"Hức... cậu có biết lúc vào đây thấy cậu trùm kín chăn tớ sợ lắm không? Ai? Nói cho tớ nghe xem là ai làm cậu ra như thế này? Ai dám đánh bạn tớ? Có phải là cái tên chủ nhà đáng ghét đó không? Cậu nói đi, nói thật cho tớ biết đi rồi tớ sẽ bắt Hoseok đi tìm hắn tính sổ, chưa hết đâu, phải kiện cho hắn đi tù, nếu không đi tù được thì sẽ đòi tiền bồi thường, tớ sẽ giúp cậu đòi càng nhiều càng tốt, đòi cho hắn phá sản, đòi cho hắn phải bán vợ bán con, đi làm trai bao cả đời cũng không trả hết tiền cho cậu."

Trước sự hung hăng quá đỗi nhiệt tình của người đối diện Jeon Jungkook chỉ có nước á khẩu. Cậu nuốt nước bọt nhìn khuôn mặt đỏ ké lên vì tức giận của Min Yoongi, mồ hôi tay chảy ra đầm đìa. Nói cậu nhu nhược tới vô dụng cũng được, yếu đuối đến vứt đi cũng được vì sự thật đến tận lúc này vẫn không thể nào thù hận Kim Taehyung, chỉ có nỗi sợ. Sợ đến mức cả đời này không bao giờ dám đứng lên chống đối hắn, chỉ biết phục tùng hắn, biện hộ cho hắn, mang oan ức của bản thân che đi những thương tổn sâu sắc mà hắn đã ghim vào lòng mình. Lần này cũng vậy.

"Không phải đâu, cậu chủ không có đánh tớ... cái này... cái này là tại tớ bất cẩn ngã vào bàn kính... cậu chủ tốt bụng lắm, cậu thấy không, cậu chủ còn cho tớ ở phòng bệnh to như thế này."

Min Yoongi nhìn thấy điệu bộ khẩn trương của cậu thì càng sinh nghi nhưng thấy Jeon Jungkook mặt mũi xanh xao, trên người khắp nơi quấn băng trắng như thế này thì xót xa lắm, không muốn gặng hỏi làm khó cậu nữa.

"Cậu còn đau không? Nằm xuống đi, có khó chịu chỗ nào không?"

"Tớ không sao, nhưng sao cậu biết tớ ở đây."

"Sáng nay tớ sang nhà cậu để lấy mấy món đồ len, đợi mãi không thấy ai ra mở cửa. Dì Lee nói là cậu bị thương nên nhập viện. Hức... cậu có biết tớ lo cho cậu lắm không hả, tớ không đón được taxi, suýt nữa là chạy bộ đến đây rồi đấy. Cũng là Seokie kéo lại, bắt tớ thay quần áo rồi chở tớ tới đây. Anh ấy đi mua trái cây rồi, sẽ sớm đến thôi."

"Mới sáng ra đã làm phiền hai người chạy đến đây, thật ngại quá."

"Ngại cái gì mà ngại, cậu nằm đây cả mấy ngày trời rồi mà tớ không hay biết, đáng trách là tớ mới đúng."

Nói đến đây, mắt Yoongi lại đỏ hoen. Jungkook mỉm cười nắm lấy tay bạn mình, miệng liên tục nói: "Không sao, tớ không sao mà". Yoongi tuy có trẻ con, nóng vội nhưng lại rất ngây ngô, thật thà và dễ xúc động. Cậu quý tất cả những điểm này của Yoongi và cũng thấu hiểu những lúc dở khóc dở cười vì người yêu của anh chàng họ Jung.

Cửa phòng bật mở, người bước vào mang theo nụ cười dịu dàng như nắng thu, nhẹ nhàng đặt giỏ trái cây tươi mọng và bó thơm ngát xuống bàn. Chàng trai ấy chẳng ai khác chính là Jung Hoseok, người vừa được nhắc đến.

vkook| lần nữa yêu anhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ