Chương 8: Bộ mặt thật

1.2K 109 27
                                    

Delphi Evans, cái tên trong tương lai không biết chừng sẽ khiến cậu ta hóa thành kẻ nghiện.

Chỉ là bây giờ, Idris lại không biết điều ấy. Cậu ta thậm chí còn cố lấy sinh mạng của người con gái ấy ra làm mồi nhử để dụ dỗ con mồi mà mình muốn đi vào cái bẫy đã được định sẵn.

"Giết cô ta đi, nếu vợ muốn."

Gương mặt vô cảm chăm chú nhìn vào thân hình cô ả đang không ngừng run rẩy sau lời nói của mình, khóe môi không nhịn được mà nở một nụ cười lạnh. Đám lính xung quanh nhìn thoáng qua ánh mắt lâu dần đã trở sắc lạnh của chủ nhân cũng hiểu ý, những cây súng đen ngòm lại một lần nữa hướng lên, thuần thục di chuyển thân mình đứng men về phía sau lưng Idris, nhắm thẳng mũi súng về hướng  Delphi và cô ả, yên lặng chờ câu lệnh tiếp theo.

"T...tại sao? Từ hôm qua khi mày tiến về phía con nhỏ này rồi dừng lại rất lâu, tao đã thấy rõ là mày thích nó, vậy tại sao lại không cứu mà lại giao nó cho tao? Nói ngay, mày còn âm mưu khác đúng không?"

Cô ta bắt Delphi ra làm con tin, vốn cũng chỉ muốn an toàn thoát khỏi căn địa ngục này rồi nhanh chóng chạy trốn khỏi đây, vậy mà mọi chuyện lại đi lệch với kế hoạch ban đầu, cậu ta lại ra vẻ như không hề dính líu chút quan hệ gì đối với cô gái này. Không khác gì nói lên việc lựa chọn của cô ta là vô cùng ngu ngốc, tự tay vạch ra đường chết cho bản thân mình đâu?

"Không... không... tôi không muốn chết. Tôi muốn về nhà, tôi muốn về nhà...!"

Delphi quay đầu, cô nhìn rõ được sự bất lực đến tột cùng thông qua giọng nói run run của cô ả. Lưỡi dao cứa sâu vào làn da bên ngoài cổ họng, máu càng lúc càng chảy ra nhiều hơn, ấy thế nhưng cảm giác đau đớn bây giờ đến một chút cô cũng không cảm nhận được. Bởi lẽ dù hôm nay cả hai có phải chết, thì đó sẽ là cái chết nhanh và nhẹ nhàng nhất cho cả đôi bên.

Nghĩ vậy, Delphi cũng không còn cố gắng vùng vẫy để bỏ trốn nữa. Thay vào đó bàn tay đang nắm chặt bộ đồ dành cho 'tù nhân' trong tay dần buông lỏng, đôi mắt xanh rêu cũng nhắm lại lúc nào không hay. Nực cười thật, cô vậy mà lại trông không khác gì một con rối vô tri vô giác, ngoan ngoãn chờ đợi vị chủ nhân đưa ra phán quyết cho số phận của mình.

Thế giới ngày chiến tranh, sống nay chết mai là điều hiển nhiên, huống hồ chi là sống với thân phận tù nhân, cái kết trở về với quê hương sẽ chẳng bao giờ diễn ra, phép màu đến từ thiên đường đều đã bị tử thần dập tắt, mãi mãi sẽ chẳng bao giờ có đường lui.

Thà rằng phải chết, chứ không ai lại muốn bán mạng cho kẻ điên!

Ngay từ ban đầu trong mắt Delphi, Idris vốn là một cậu thiếu niên rất khó hiểu. Cô biết, cậu ta là một tên điên có tính cách mưa nắng thất thường chỉ biết lấy máu tanh làm cuộc vui. Ngoài mặt rõ ràng cậu có thể là đang ấm áp mỉm cười, nhưng sâu bên trong có lẽ chưa bao giờ ngừng lại việc suy diễn cảnh chết chóc của nạn nhân.

Sau đó, chỉ cần người kia vô tình phạm phải sai lầm dù là nhỏ nhất, cái chết sẽ là điều sớm muộn đối với họ.

"Đừng tự suy diễn ra tất cả, tôi sẽ chẳng bao giờ yêu bất kỳ ai."

Mắt Idris đỏ rực, hệt như một con quỷ không chút tình người đang thèm khát được giết chết con mồi đứng ngay trước mắt. Nụ cười trên môi kẻ điên giờ đây cũng đã tắt, hệt như chưa từng ngừng là nỗi sợ hãi của con người trong những dòng chữ được ghi trong sử sách, Idris chầm chậm bước về phía trước. Cùng với sự điên loạn có sẵn trong linh hồn, ngay cả khi cô ả sợ hãi đẩy Delphi sang một bên rồi quay lưng bỏ chạy, cậu vẫn không buông tha, ngay lập tức hướng mũi súng về phía đầu cô ta, thẳng tay nổ phát đầu tiên và cũng là cuối cùng cho cuộc đời của một tù nhân.

[Yandere] Tù Nhân Là VợNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ